
Khi con bắt đầu đi học mẫu giáo, cha dùng chiếc Cub 50 để đưa con đi học. Trên đường, khi dừng xe ngoài sân trường và khi chia tay ở cửa lớp, con luôn nói: 'Ba ơi! Đừng quên rước con sớm nhất nhé, ba'. Cha luôn đáp lại không ngừng: 'Ừ! Ba sẽ đến sớm nhất đấy!'.

Trong thời gian con đi học mẫu giáo, chỉ có một lần cha không đến trường sớm nhất. Trời đang mưa, cha chạy vội không kịp tránh chiếc xe tải đột ngột quẹo cua, phải đánh gấp còn tránh được. Chiếc Cub lết đi mấy chục mét, cha ngã dưới gầm xe tải. May mắn thoát chết! Cha vội vàng đến trường, ôm con, xin lỗi. Con im lặng, nhìn cha, sau một lúc, hỏi: 'Ba ơi, sao trán ba có máu vậy?'.
Khi con chuyển lên tiểu học, đường đi xa hơn. Cha vẫn đưa con trên chiếc Cub cũ mèm. Mỗi sáng, khi chia tay ngoài cổng trường, con nhắc nhở: 'Ba ơi! Đừng quên đứng đây đợi con nhé, ba! Khi nào con vào lớp rồi thì ba mới về nhé, ba!'. 'Ừ! Ba sẽ đợi đấy! Đừng lo!'.
Con đi qua sân trường, đến hành lang lớp học vẫn quay đầu, nhìn xem cha có còn đứng đó không. Cha đứng nhìn con, giơ tay cao cho con thấy, chờ đến khi con vào lớp mới quay về.
Trong thời gian con học tiểu học, chỉ có một lần duy nhất cha không dừng lại mà vội vã chạy đi. Cha chạy hơn trăm mét, bỗng giật mình, rối bời và không thoải mái, sau đó quay lại, băng qua cánh cổng trường sắp đóng, nhìn vào, thấy con đứng tận ngưỡng giữa hành lang vắng.
Khi thấy cha đến, ánh mắt con tỏa sáng như một tia nắng sớm. Con giơ tay, mỉm cười, miệng nói như muốn nói: 'Chạy nhanh lên, ba. Đừng muộn giờ! Con phải vào lớp nha!'. Người bảo vệ chưa kịp đóng cổng trường, lắc đầu, cười: 'Bữa nào cũng vậy!'.
Khi con bước vào cấp II, trường càng xa hơn một chút. Chiếc Cub ngày càng tiêu tốn xăng như tiêu thụ nước, mỗi tuần phải đưa đi sửa hai, ba lần, vì vậy cha và con phải thức dậy sớm, dẫn xe ra đường, đạp để nổ máy, phun khói đen mịt một lúc mới chịu chạy mượt mà. Ba không còn đón con sớm nhất nữa mà thậm chí còn trễ, rất trễ vì đôi khi gặp phải xe hỏng, kẹt xăng...
Một ngày, trời mưa rất to, phố phường chìm trong nước. Xe ướt sũng, bugi chết máy. Ba xuống xe, bảo: 'Con mặc áo mưa, ngồi trên xe để ba đưa qua đoạn ngập'. Ba lội bì bõm trong nước, đẩy xe qua dòng người cũng đang vật vã với cảnh ngập lụt đến đùi.
Bất ngờ thấy chiếc xe nhẹ hơn, quay lại, thấy con đã cởi áo mưa, nhảy xuống từ lúc nào, cắn răng tiếp tục đẩy. Ba và con về đến nhà ướt nhẹp, nhưng vẫn nhìn nhau cười.
Khi con bước vào cấp III, trường càng xa, mỗi ngày hai lượt đi, về hơn 20 cây số. Chiếc Cub đã được bán như một món đồ cũ.
Cha mua một chiếc Dream mới, không còn lo sợ bị xe chết máy trên đường. Con ngồi sau, kể chuyện từ đời thường: gia đình, trường học, thầy cô, bạn bè... Có khi xe đã tới trường nhưng chuyện vẫn chưa dứt.
Trên tiếng mưa, tiếng còi ồn ào, tiếng máy xe ồn ào, tiếng cãi nhau, hò reo xôn xao giữa dòng người và xe, đám khói bụi, ở những góc đường, những giao lộ ùn tắc giờ cao điểm, cha vẫn nghe thấy rõ tiếng con nói, bởi vì tiếng nói đó đến từ phía sau lưng cha.
Ngày con thi đại học, cha đưa con đến trường sớm và chờ đợi ngoài cổng, xen kẽ trong nhóm cha mẹ cũng đợi con, từ việc đứng đến việc ngồi. Khi gặp một số học sinh nộp bài ra sớm, mọi người đồng loạt hỏi: 'Con làm bài ra sao?', 'Đề thi khó không?'...
Cha chạy mua một ly nước mía, đợi con ra khỏi cổng trường là vội vàng đưa: 'Uống nước đi con! Cho khỏe rồi về nhà! Làm bài thi được không, con?'. Con nhận ly nước mía, nhìn cha, mắt lấp lánh như thể bối rối: 'Chắc là không tồi ba ạ!'. 'Đưa đề thi ra cho ba xem đi con!'.
Con cười, lấy đề thi đưa cho cha. Cha cúi đầu đọc, toàn là số liệu và hình vẽ, công thức và biểu đồ, không hiểu gì cả. Nhưng không sao, đọc qua để yên lòng.
Con học xa nhà, nhưng đôi khi, giữa giấc ngủ, cha vẫn bất ngờ tỉnh giấc, hoang mang vì có vẻ như đã ngủ quên và bỏ lỡ việc đưa con đi học. Biết rằng ở thành phố, chiếc xe là phương tiện cần thiết nhất, nếu không con sẽ phải thức dậy sớm, đi bộ một đoạn đường ba cây số từ ký túc xá đến trường để kịp giờ, nhưng vẫn luôn lo lắng vì tình hình giao thông phức tạp, có thể sẽ có trở ngại gì đó...
Cuối cùng, phải chịu khó mang chiếc Dream lên Sài Gòn để con không phải đi lại nhiều. Căn nhà hẹp chật vì thường xuyên có xe đậu chặn đường, bỗng dưng trở nên rộng lớn. Nhưng vẫn thấy thiếu sót điều gì đó!
Con ra trường và ở lại Sài Gòn làm việc. Ba đến thăm con, đợi ngoài cổng bến xe Miền Tây thì nghe thấy con gọi. Con chạy tới và cho ba ngồi sau chiếc Dream, qua phố xá đông đúc, xe cộ dày đặc, người ngựa ngựa, vô vàn cảnh tượng.
Con luôn giải thích: 'Ở đây mọi người chạy vội vàng lắm, không giống như ở quê!', 'Quán ăn miền Tây nằm ở đây ba ạ!', 'Hôm nay con mới đi qua Đầm Sen đó ba'... Ba lắng nghe con, tiếng nói không còn phát ra từ phía sau mà từ phía trước. Nghe xong lại quay lại nhìn! Ba nhìn thấy bức tường lưng dài và rộng của chàng trai trẻ, nhớ về lúc con mới bước vào tiểu học với tấm lưng nhỏ xíu.
Rồi ba nhìn đường trước mắt, dài uốn lượn, bừng sáng nắng, phủ mờ khói bụi, đám xe kẹt cứng, một nửa ngao ngán, một nửa lo sợ, tưởng tượng những buổi sáng, những buổi chiều, những tuần... con từ nhà đi làm rồi từ chỗ làm về nhà trên chiếc Dream đã lụi tàn.
Ba bảo: 'Ráng kiếm tiền đổi chiếc xe mới đi, con ơi! Chiếc này đã quá tệ!'. Con quay lại, đùa: 'Vẫn chạy tốt mà ba! Con cố gắng ôm nó, để dành chở cháu nội ba đi học!'. Ba cười và mắng con: 'Thằng cha mày!...'.