tacgia.vn - Tôi tin rằng cha cũng hiểu và vui mừng với những niềm hạnh phúc giản dị mà con gái được. Mặc dù tôi không bao giờ bày tỏ tình cảm với cha, nhưng trong lòng, tôi luôn muốn nói rằng “Cha ơi, con yêu cha rất nhiều”.
Trong kí ức của tôi, tuổi thơ là một bức tranh đa sắc màu. Mỗi khi mệt mỏi trước cuộc sống đầy bận rộn, những lo âu của tuổi 30, tôi thường ngắm nhìn lại bức tranh đó để được chìm đắm trong một thế giới cổ tích tươi mới, để nhận ra mình thật may mắn khi có được món quà kỳ diệu từ cuộc sống. Và quan trọng hơn, tôi luôn tìm được động lực để tiếp tục bước đi trên con đường đầy gian nan của mình. Người đã thổi hồn vào bức tranh tuổi thơ, biến nó trở nên đẹp đẽ không ai khác chính là cha tôi.
1 tuổi. Cha là người đưa tôi đi nhà trẻ mỗi ngày. Dù lúc đó, tôi còn quá nhỏ để nhớ rõ từng chi tiết, nhưng cho đến bây giờ, hình ảnh chiếc lưng to, vững chãi của cha trên chiếc xe đạp Thống Nhất đi qua con đường làng xanh mát vẫn hiện rõ trong tâm trí tôi.
4 tuổi. Tôi rất tự hào với bọn trẻ trong khu phố, cảm giác như một ngôi sao có nhiều fan hâm mộ như hiện nay. Đơn giản vì họ ao ước được thử chiếc xe đắt tiền của tôi - một chiếc xe ba bánh “made in cha”. Cha đã thu thập sắt vụn, lựa chọn từng bộ phận kỹ càng. Rồi bằng đôi bàn tay khéo léo và tình yêu dành cho cô con gái nhỏ bé, cha đã làm cho tôi một chiếc xe ba bánh hoàn hảo. Không cần phải nói, tôi đã hạnh phúc đến mức không thể tưởng tượng.
5 tuổi. Tôi muốn thử thách chiếc xe Thống Nhất của cha. Chiếc xe quá lớn so với tuổi tôi và thân hình nhỏ bé. Nhưng với sự cổ vũ của cha, tôi bắt đầu tập lái và giữ thăng bằng trên chiếc xe. Dần dần, tôi leo lên ngồi trên khung và đạp bằng một chân, còn một chân phải dựa xuống đất để tránh ngã. Dù bận rộn thế nào, chiều nào cha cũng dành thời gian đưa tôi ra sân ủy ban rộng lớn để tập lái thoải mái.
Có cha giữ phía sau, tôi đặt cả hai chân lên đạp vòng tròn. Dần dần, cha buông tay ra và tôi tự mình đi được xe đạp không cần sự hướng dẫn. Tất nhiên, việc tập xe không phải lúc nào cũng thuận lợi như thế, không ít lần tôi ngã trên đường, vết xây xát đầy đầu gối. Những lúc đó, cha thương con gái nhưng tuyệt đối không cấm tôi tiếp tục. Cha nói rằng dần dần sẽ quen. Việc tôi học được cách đi xe đạp đã khiến lũ trẻ trong xóm cũng muốn tham gia. Phong trào đi xe đạp của chúng tôi và những kỷ niệm đẹp sẽ mãi theo tôi suốt đời.
Mùa đông năm 6 tuổi. Như một phần thưởng cho những điểm 10 xuất sắc trên bảng điểm lớp 1, cha dẫn con gái đi mua một chiếc áo lông ấm áp như đã hứa trên chiếc xe ba gác đi mượn. Chiếc áo dài đến đầu gối, có hai lớp, một lớp ngoài kaki màu xanh rêu kéo khóa với hai túi vuông to và một lớp lông bên trong ấm áp. Chiếc áo theo tôi đến khi tôi học lớp 6. Nhìn lại những bức hình cũ có chiếc áo đó, lòng tôi ấm áp đến lạ kỳ. Nếu thời trang quay trở lại thập kỷ 90 và chiếc áo lông Đức trở lại mốt một lần nữa, chắc chắn tôi sẽ thử một lần.
Tôi được ảnh hưởng nhiều bởi tính cách của cha, vui vẻ và hòa nhã. Cha yêu văn nghệ và thường hát. Cha truyền cho tôi những câu ca dao tục ngữ hay và ý nghĩa. Mỗi tối trước khi đi ngủ, cha thường đến dắt màn và hát cho tôi nghe.
Cha thường cho tôi chơi trò cất vó trên đôi chân nhẹ nhàng và uyển chuyển của mình. Tôi thích nhất là khi đi chơi về, tôi thường cầu xin cha cõng. Hai cha con có nhiều sở thích giống nhau, đặc biệt là về ẩm thực. Mỗi khi mẹ vắng nhà, cha luôn xúc gạo nếp của mẹ để tôi ăn, hoặc cho tôi thoải mái ăn cơm trộn với mỡ lợn mà không bị mẹ la mắng... Nhờ vậy, tôi lớn lên trong tình yêu thương của cha và mẹ, đặc biệt là của cha.
Lớn lên và trưởng thành, mối quan hệ giữa hai cha con không còn như trước nhưng tình yêu của cha dành cho tôi không bao giờ phai nhạt. Tôi hiểu điều đó. Chỉ có điều, tôi không thể trở thành người mà cha mong đợi, khiến cho cha không thể tự hào, hạnh phúc như lúc trước khi tôi còn bé.