Không biết với mọi người thế nào, nhưng đối với con, hình ảnh của cha luôn khiến con cảm thấy khó diễn đạt. Khó diễn đạt không phải vì con không yêu thương, không quý trọng. Cũng không phải vì không có sự gắn kết tâm hồn. Nhưng có lẽ, cha là người đàn ông ít khi thể hiện tình thương con bằng lời nói.
Thật bất ngờ, con cũng vậy. Là con trai, con dễ dàng nói lên những lời ngọt ngào với nhiều người. Nhưng với cha, không. Hài hước thay, từ khi còn bé đến khi trưởng thành, con luôn tự tin rằng mình hoàn toàn độc lập. Dù bất kể mọi người nói gì, con vẫn quyết định rời xa quê nhà.
Khi con trở về thăm cha, đó là lúc con cảm thấy bản thân tan tác nhất. Con thậm chí đã nghĩ đến việc tự tử, và đó cũng là lúc đầu tiên con thấy cha rơi nước mắt. Kỳ lạ, một người đàn ông mạnh mẽ như cha, tại sao lại phải khóc.
Và con cũng khóc.
Lần đầu tiên, cha và con ngồi nói chuyện thật lâu. Dù chỉ vài câu, con đã không cầm được nước mắt. Cha im lặng nhìn con, không trách móc, không an ủi. Nhưng con biết, trong lòng cha, có lẽ đã vỡ vụn từ lúc đó. Cha dạy con phải bắt đầu lại từ đầu, học cách đương đầu với những thách thức, không được từ bỏ dễ dàng.
Nghe theo lời khuyên, con chào tạm biệt cha, bắt đầu hành trình đến Sài Gòn rực rỡ. Con quyết tâm phải làm mới cuộc đời.
Mỗi khi tết đến, con chẳng muốn quay về. Tết là thời gian tiêu tiền. Để tiêu, phải có tiền trước. Vậy nên, con chọn ở lại thành phố lạ. Kiếm tiền từng đồng, gửi về quê, mong cha sung túc như bao người.
Đêm giao thừa, nhìn pháo hoa rực rỡ trên trời, lòng con bỗng cảm thấy đau đớn. Đó cũng là lúc con thú thật rằng, con nhớ cha. Một phút lơ đãng, tô hủ tiếu nóng hổi trên tay, rơi xuống đất. Người qua lại, lũ lượt đi qua. Con đứng dậy, tiếp tục làm việc suốt đêm giao thừa, nuốt nước mắt vào trong lòng.