Khi thực hiện một cuộc phỏng vấn tâm lý, tôi được một chuyên gia gợi ý: Hãy nói về người cha của bạn!
Một lúc ngập ngừng, tôi quyết định kể về một người cha bình thường, không hoàn hảo. Nhưng chính ông đã ảnh hưởng và định hình con người của tôi nhiều nhất. Đừng thất vọng! Đó mới là cha tôi!
Cha tôi có những lúc say xỉn khi đi nhậu với bạn bè. Ông ta cũng hay nôn ói khi say, làm tôi và mẹ vất vả. Cha tôi cũng có những lúc giận dỗi và ghen tuông, nhưng đó là những phản ứng tự nhiên của một người bình thường. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là cha tôi luôn ở bên cạnh gia đình!
Cha tôi không có bằng cấp, không có tài sản lớn, nhưng điều quan trọng nhất là ông có một gia đình hạnh phúc!
Hàng xóm thường ví bố mẹ tôi như một cặp chim Cuccu vì họ luôn ở bên nhau suốt gần 30 năm. Dù có cãi vã hay mâu thuẫn, nhưng phần thắng luôn thuộc về mẹ! Bố không có nhà cao cửa rộng, nhưng tình thương trong gia đình đủ làm ấm lòng.
Nhớ lại khi còn nhỏ, bố luôn đưa tôi đến trường bằng chiếc xe đạp huyền thoại. Mỗi lần được bố đón là tôi tự hào và phấn khích. Dù chiếc xe moto Mink của bố sau này trở nên cũ kỹ vì chở chuối, nhưng tôi vẫn tự hào khi được bố đưa đón bằng chiếc xe đạp. Bố có hiểu tâm trạng của tôi nên luôn đón tôi ở xa cổng trường.
Khi trưởng thành hơn, tôi không còn muốn bố can thiệp vào cuộc sống của mình. Tôi muốn tự lập và tự do hơn, không muốn bị bố giám sát. Mỗi lời nói hay hành động của bố đều làm tôi cảm thấy áp đặt và khó chịu. Tôi giữ nhiều bí mật hơn và không còn chia sẻ mọi điều với bố như trước. Nhưng dù thế nào, tôi vẫn luôn nhớ về bố và tình thương của ông dành cho tôi.
Bố tôi không mạnh mẽ như những người cha trong phim. Ông rơi nước mắt mỗi khi tôi ra đi. Thường thì ông đổ lỗi cho muỗi...
- Muỗi đấy! Bay đến cắn tôi đau lắm!
Bố không biết kiềm chế cảm xúc. Khi anh tôi đậu vào trường có tiếng, bố rất vui vẻ, và khi đến lượt tôi, bố cũng vậy. Thế rồi, bố khóc nức nở khi anh tôi không hoàn thành, và tôi cũng vậy. Tôi vẫn giữ vẻ lạnh lùng:
- Con chọn thì con phải chịu, bố không lo!
Bố tôi thường không thực tế như người khác. Bố luôn tin người, thậm chí còn tin nhầm còn hơn là bỏ lỡ. Mặc dù không giàu có, bố luôn vui vẻ và tin vào tương lai. Tài sản lớn nhất của bố chắc chắn không phải là tiền bạc mà là tấm lòng từ bi và công bằng.
Chúng ta không được chọn lựa gia đình mà chúng ta sinh ra. Tất cả dường như là sự sắp đặt của cuộc đời. Maktub! Tôi từng nghe một người bạn nói rằng nếu anh ấy sinh ra trong một gia đình giàu có hơn, cuộc sống của anh sẽ dễ dàng hơn. Tôi không đánh giá câu nói đó, nhưng nó khiến tôi suy ngẫm. Bố mẹ tôi không giàu có, nhưng họ đã dạy cho tôi những bài học quý giá về lao động, học tập, tình thương và giá trị của tiền bạc.
Nhìn lại, tôi biết ơn cuộc đời. Gia đình tôi không hoàn hảo, không giàu có, nhưng với tôi đó là món quà quý giá nhất. Bố không giống những hình ảnh của một người cha hoàn hảo trên phim, nhưng trong hoàn cảnh của mình, bố đã làm tốt vai trò của mình.
Tác giả: Bảy