“Bình an của em là gì?
- Hà Nội”
Nghe có vẻ kỳ lạ phải không? Trong một thành phố nhộn nhịp và đông đúc như vậy, nói rằng bình an à? Điều đó thật lạ lùng... Nhưng đừng để sự ồn ào của cuộc sống hiện đại làm mờ đi bình an truyền thống của Hà Nội. Nếu không tin, cuốn sách Mình về Hà Nội để thương nhau sẽ là minh chứng cho điều đó. Một Hà Nội bình yên, an lành, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, đồng thời hiện đại và cổ kính... sẽ hiện lên trước mắt chúng ta qua 41 câu chuyện nhỏ mà tác giả Minh Ngọc đã đề cập trong cuốn sách này. Hãy dừng lại một lát và cảm nhận sâu hơn mỗi hơi thở của Hà Nội nhé.
Không biết vì lý do gì, Hà Nội lại mang lại cho chúng ta một cảm giác khác thường. Ở đây, ta cảm thấy chật chội, bức bối nhưng không thể rời xa. Cảm giác đặc biệt chỉ có với Hà Nội. Tôi nghĩ, thủ đô này giống như một loại chất kích thích, khi xa cảm thấy nhớ mãi không thôi, cảm thấy không yên lòng khi ở xa, chỉ muốn quay về ngay để ngắm nhìn, để hít thở không khí của phố cổ hiện đại.
“Lòng Nhớ”
Nhớ ngày hè tháng sáu của tớ
Người ta nói cái ánh nắng mùa hè tháng sáu ở Hà Nội thật dễ làm cho con người cảm thấy nóng bức. Ánh nắng mặt trời chói chang len lỏi qua từng kẽ lá, phủ lên mọi nơi. Thật là nóng và ngột ngạt...
Nhất định phải, thứ hai cần thiết, thứ ba không thể thiếu”tuổi trẻ
Bây giờ, kết thúc tuổi trẻ hồn nhiên và tươi đẹp ấy, bạn và tớ cùng bước vào một giai đoạn mới trong cuộc sống trưởng thành. Sẽ có những thay đổi, những sự khác biệt, sẽ có những người mới bước vào cuộc sống của chúng ta. Nhưng, Hà Nội vẫn đứng đây, vẫn là người bạn đồng hành trên con đường trưởng thành của mình, chứng kiến chúng ta trưởng thành từng ngày. Vì vậy, Hà Nội với chúng ta không chỉ là một thành phố, một mái nhà, nó còn là một người bạn, một phần của tuổi trẻ. Vì vậy, việc nhớ Hà Nội cũng dễ hiểu thôi, phải không?
Nhớ Hà Nội mùa thu buồn buồn...
Chào tạm biệt cái nắng hè oi bức, Hà Nội chuyển mình sang mùa thu, khoác lên mình một vẻ đẹp hơi buồn, gió heo may thổi nhè nhẹ, hương cốm mới lan tỏa trong không gian. Hít thở cái cảm giác ấy mới thấy Hà Nội của mình thật đẹp và bình yên. Bức tranh Hà Nội vào thu thật lãng mạn, dễ khiến trái tim mình rung động. Rung động bởi những tán cây rợp bóng trên đường Hoàng Diệu, bởi chút gió thoang thoảng đưa mùi hương hoa sữa, bởi giọt nắng vàng hoe vương trên mái tóc.
Thức dậy sớm trong tiết trời mùa thu mới nhận ra Hà Nội mang trong mình một vẻ đẹp mong manh. Lớp sương sớm long lanh vẫn còn vương vấn trên kẽ lá, ánh nắng yếu ớt xuyên qua từng tán cây, không khí trong lành thoang thoảng hương hoa sữa. Hít thở một cách sâu hít để cảm nhận trọn vẹn sự tinh khôi của Hà Nội. Sự ồn ào, đông đúc nhường chỗ cho sự yên bình, thư thả trên từng con phố Hà Nội. Người dân thủ đô thường thức dậy sớm, đi tập thể dục quanh Hồ Gươm, thưởng thức tách trà hay một cốc cafe đen nóng còn đang tỏa khói nghi ngút. Những gánh hàng hoa dần xuất hiện trên những con đường của thành phố lớn. Một chiếc xe đạp cũ, một gánh hàng sau đầy ắp những bó hoa cúc họa mi trắng muốt yêu kiều. Đơn giản thế thôi, nhưng lại mang vẻ đẹp chỉ Hà Nội mới có. Ánh nắng giờ đã đậm nét hơn, Hà Nội lại bước vào guồng quay của ngày mới, lại tấp nập, lại ồn ào, vẻ đẹp yên bình lại trở về, nép mình trong từng ngõ ngách nhỏ của thủ đô cổ kính bạc màu rêu phong.
Nhớ cả những ngày đông trên góc phố quen thuộc...
Thu qua, đông lại về với Hà Nội. Cái rét cắt da cắt thịt là một nét rất riêng của Hà Nội. Mỗi khi gió mùa về, trên Facebook, Instagram và các trang mạng xã hội khác, những câu status như “Gió về làm cho người ta muốn yêu và được yêu” lại xuất hiện dày đặc. Đông về khiến cho con người ta nhớ đến hơi ấm, vị ngọt của tình yêu? Đúng vậy. Có người yêu ở Hà Nội vào tiết trời đông rét cũng thú vị lắm chứ.
Ngồi trên chiếc xe máy, đi dạo khắp các con phố ở Hà Nội trong những ngày đông lạnh giá cùng người thương là một cảm giác khó diễn tả.
Hẹn nhau đi thưởng thức phở sáng sớm ở đường tàu. Em ngồi sau anh, hít thở không khí se lạnh của sương mai, xoa xoa lưng anh để mùi nước xả vải lan tỏa khắp phố. Em thích cảm giác bình yên của buổi sáng, khi Hà Nội vẫn chưa bắt đầu nhộn nhịp, chúng ta có thể ôm nhau chặt hơn và tựa vào nhau lâu hơn.
Anh sẽ cài quai mũ cho em và hỏi 'Ngồi chắc chưa?' trước khi xuất phát. Chúng ta sẽ ghé vào một tiệm sách cũ, lật từng trang sách để thưởng thức không gian cổ điển. Em nhìn anh qua kính cửa sổ, đưa tay kẹp vào tay anh một lá thư được gói ghém cẩn thận, bên ngoài đính một nhánh hoa khô. Em thích những điều nhẹ nhàng và cổ điển như vậy, chân thành và tự nhiên.
Một năm sắp qua đi, một mùa tết lại về với Hà Nội...
Thời gian trôi đi rất nhanh. Một năm qua, chúng ta dành nhiều thời gian cho công việc, cố gắng vượt qua những khó khăn, và đây là lúc cuối năm. Một năm qua, chúng ta trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, và tìm được chỗ đứng của bản thân. Hà Nội vẫn ở đó, luôn ấp ủ chúng ta và dìu dắt chúng ta trên con đường phát triển. Năm mới sắp đến, mọi người sẽ tạm rời Hà Nội để về nhà đoàn tụ, nhưng sẽ luôn nhớ về thành phố này.
Kết luận:
Hà Nội luôn đẹp trong mọi mùa, với những đặc điểm riêng biệt. Tôi yêu tất cả vẻ đẹp đó, bởi vì đơn giản đó là Hà Nội.
Hãy gặp gỡ và yêu thương nhau khi vẫn còn có thể! Dù là mùa xuân, hạ, thu hay đông, Hà Nội vẫn sẽ mãi đẹp nếu bạn biết trân trọng chính bản thân và quan tâm đến những người xung quanh mình.
Cuộc sống ngày càng hiện đại, nhưng tình cảm không phải từ những vật chất hiện đại. Tình cảm bắt nguồn từ trái tim. Chúng ta chỉ cảm nhận được trọn vẹn khi thực sự kết nối với nhau qua ánh mắt và cảm giác trên da.
Tác giả: Thu Trang - MyBook
Hình ảnh: Thu Trang