Nhiều ngày trước đây, có người chia sẻ với tôi: – “Vì cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán, muốn tu hành.” – Tôi hỏi tiếp: “Vậy ‘tu hành’ ở đây cụ thể là gì?”
– Người đó trả lời: “Là muốn cạo đầu trở thành Phật tử, nhập chuộc vào Chùa tu đấy.”
– Tôi đặt câu hỏi thêm một lần nữa: “Vậy chắc chắn việc tu hành thành công là bao nhiêu phần trăm?”
– Người đó ngần ngại, “Có lẽ khoảng 60-70% anh ạ.”
– “Mục đích khi vào Chùa tu là gì?”, tôi đặt câu hỏi sâu sắc.
– “Bởi vì mệt mỏi và chán ngấy cuộc sống này, nên em quyết định nhập Chùa tu để tâm hồn được yên bình hơn…”
… cuộc trò chuyện giữa tôi và bạn còn khá dài, nhưng tôi cảm thấy đây là một chủ đề thú vị nên tách riêng để những người đang chán đời và định đi tu giống như bạn có thêm góc nhìn tham khảo.

Muốn đi tu khi đang chán đời
Tôi hiểu, cuộc trò chơi cuộc sống chưa bao giờ dễ dàng, càng lớn, càng nhiều trách nhiệm, càng nhiều ràng buộc thì chúng ta càng mệt mỏi. Mệt lâu ngày thì sinh ra stress và chán nản, chán ông sếp, chán đồng nghiệp, chán gia đình, chán vợ, chán con… chán mọi thứ.
Không chỉ riêng các bạn, ngay tôi cũng từng nhiều lần cảm thấy chán đời như vậy, không muốn chơi trò chơi cuộc sống nữa. Đến giờ, đã có 2 lần nghiêm túc tôi nghĩ về việc sẽ nhập gia, cạo đầu lên Chùa tu giống như bạn kia… nhưng mà đến giờ, đầu vẫn chưa cạo!
Nếu vì chán đời mà quyết định xuất gia đi tu, thì tôi đề xuất bạn nên suy nghĩ lại, chỉ vài tháng trên Chùa sẽ khiến bạn cảm thấy chán nản gấp vạn lần.
Trước đây ở nhà, bạn chỉ đối diện với vài người thân, còn ở công ty thì phải đối mặt với sếp / đồng nghiệp / khách hàng… Nhưng khi lên Chùa, bạn sẽ phải đối diện với Sư phụ, sư huynh, sư tỷ, sư đệ, sự muội, sư tiểu, ông bảo vệ, công an phường và rất rất nhiều Phật tử lên cúng bái…
Chùa thì mọi sinh hoạt đều là sinh hoạt chung, toilet chung, ăn chung, Chùa cho ăn gì thì ăn đó… Sáng dậy cực sớm, tối ngủ sớm, ngoại trừ thời gian tụng kinh / cầu siêu / học Pháp thoại ra thì chúng ta phải lao động liên tục… Không có chuyện mọi người đang làm việc mà bạn ra góc cây bồ-đề để ngồi thiền đâu, rồi xa xa để máy chụp tự sướng… rồi viết vài dòng tư duy phây “tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến”… biến biến cái cc đấy.
Nếu bạn nào vì chán đời mà xuất gia đi tu, thì tôi xin cam đoan là không tu được đâu. Nếu cố lắm thì tầm vài tháng là về.
Hãy yêu đời trước khi quyết định đi tu
Muốn xuất gia đi tu lâu dài thì động cơ bên trong không phải vì chán đời mà đi tu, mà ngược lại phải là vì rất YÊU ĐỜI nên mới đi tu. Xin nhắc lại, bạn phải rất yêu cuộc đời này, vì quá yêu, vì quá thương cảm với nỗi khổ của mọi người xung quanh nên bạn muốn lên đường để giải quyết nỗi khổ bên trong mình trước, rồi sau đó tìm con đường để chuyển hóa nỗi khổ của những người xung quanh bạn.
Bạn phải có dư tiền thì bạn mới cho người khác tiền, bạn phải có bình an thì bạn mới mang đến cho người khác bình an, bạn không thể mang đến cho người khác cái mà bạn không có được.
Nếu bên trong bạn đầy đau khổ, chán nản, thì việc lên Chùa tu chỉ là một hình thức trốn tránh thực tại mà thôi. Cuộc đời đang muốn bạn học bài học A, bài học B, thông qua hôn nhân gia đình, công việc, bạn bè, xã hội nhưng bạn lại từ chối học.
Nhưng hãy chia buồn, là các bạn không trốn được đâu, nếu đó là bài học mà bạn phải học thì dù ở nhà hay ở Chùa thì bạn cũng phải đối diện với nó. Không người này dạy thì sẽ có người khác dạy bạn, ở những hoàn cảnh khác nhau, nhưng bản chất bài học là giống nhau.

Cuộc đời luôn biến động
Có một sự thật mà các bạn nên nhận ra sớm, đó là cuộc đời này luôn BẤT ỔN,
Nó không ổn và vô thường vì chạy theo chu kỳ sinh-trụ-hoại-diệt liên tục… không bao giờ kết thúc.
Vì chúng ta đau khổ, là vì mong muốn biến một cái luôn ‘bất ổn’ thành một cái luôn luôn ‘ổn định’. Đó là điều không thể, càng cố chống đối lại dòng chảy tự nhiên này thì chúng ta càng khổ, càng chán.
Nó tương tự, việc bạn muốn một bông hoa mãi không tàn, muốn thân mình luôn trẻ khỏe, muốn vợ mình luôn yêu thương mình, muốn công việc mình luôn luôn tiến triển, muốn xã hội này luôn luôn tốt đẹp, v.v…
Các bạn muốn tất cả ‘ổn định’, vì nào chúng ta hay nghĩ, bên ngoài ổn định thì bên trong bạn mới ổn định được… Và sự bình yên bên trong các bạn cũng sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào các biến số bên ngoài… Rất tiếc, các biến số này luôn luôn thay đổi và bất ổn định nên chả bao giờ tâm bạn yên ổn được đâu.
Sự an yên đích thực nhất mà các bạn cần nhận ra là: sự ổn định bên trong không nên phụ thuộc gì vào sự ổn định bên ngoài cả. Chúng ta vẫn ổn dù bên ngoài đang cực kỳ bất ổn, chứ không phải kiểu, mình ổn vì bên ngoài đang ổn.
Quay lại chuyện đi tu, nó cũng tương tự như thế, tu ở Chùa hay tu ở nhà không quan trọng, vì nó chỉ là ngoại cảnh, cạo đầu hay không cạo đầu, cũng là ngoại cảnh, đó là tại sao có người cạo đầu, lên Chùa tu, mà bên trong vẫn chưa tu được.
Chuyện xuất gia hay cưới vợ sinh con là duyên nghiệp của mỗi người. Mỗi chúng ta sẽ học bài học cuộc đời thông qua những con đường khác nhau, chẳng có đường nào hay hơn đường nào cả.
Do đó, có vợ, sinh con, sống đời nhập thế, chúng ta vẫn tỉnh thức và tu tâm được như xuất gia vậy (dù con đường nhập thế sẽ khó khăn hơn rất nhiều). Dù sống đời bình thường nhưng cốt lõi các bạn phải nhận ra, cả vợ con và sự nghiệp của ta cũng vô thường. Họ đến cuộc đời ta để ta học bài học về sự bất ổn đó… không có gì mãi mãi trên thế gian này.
Tương tự như, Covid-19 đến rồi sẽ đi… rồi sẽ có 1 con virus mới mạnh hơn, tàn khốc hơn xuất hiện… đây là lúc phù hợp để các bạn quán chiếu về bài học ‘bất ổn định’ của cuộc đời này, vì bạn không thể trốn tránh nó mãi được.
Có thể chạy, nhưng không thể trốn.
Người đăng: Hiệp Hoàng
Từ khóa: Sự chán đời, việc đi tu và những biến động không dựa vào sự ổn định của cuộc sống