Có vẻ như dù là người hay cây, đều có một ranh giới riêng biệt về sức chịu đựng, và khi vượt quá giới hạn đó, mọi thứ sẽ vỡ tung như bong bóng xà phòng. Mức độ sức chịu đựng có thể cao hoặc thấp, sự vỡ tung có thể xảy ra sớm hoặc muộn, tất cả phụ thuộc vào yếu tố đang đối diện.
Nhà tôi nằm trong một ngôi làng nhỏ, thuộc một thị trấn nhỏ ở ngoại ô thành phố. Nơi đây được bao quanh bởi màu xanh ngập tràn của rừng núi. Mặc dù đã ở đây từ khi còn thơ ấu, nhưng tôi không dám tự tin rằng có thể ghi nhớ tất cả những người bạn cây xanh đã chứng kiến sự thay đổi của ngôi nhà nhỏ này cùng tôi.
Với thế hệ trẻ hiện nay, tôi tự hào cho tuổi thơ tươi đẹp của mình. Từ khi còn bé, tôi đã được cùng bạn bè đi hái trái trong rừng, cầm trên tay những loại quả chín sau mỗi cuộc săn lùng. Đến tận bây giờ, tôi vẫn cảm thấy kỳ lạ rằng, dù không có sự can thiệp của con người, chỉ từ những hạt mưa rơi xuống đất, đã tạo ra những món quà đặc biệt cho chúng tôi. Kỉ niệm đẹp không chỉ dừng lại ở đó, tôi còn nhớ ngày tôi tự làm đồng hồ đeo tay từ lá chuối, dù vẫn xấu xa hơn bạn bè. Khi lớn lên, tôi cố gắng quấn lại nhưng vẫn không giống như mong đợi.
Rồi đến những ngày tôi thích giả vờ làm bếp với những loại lá cây, trong bộ đồ chơi mà mẹ tôi mang về sau chuyến công tác xa. Khi viết những dòng này, kí ức về những chiếc nồi màu hồng, chắc chắn với tay cầm xanh lam, đang hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi từng rất thích những chiếc nồi đó, và luôn chơi chúng cùng với những món đồ chơi khác.
Và cũng có những ngày, tôi biến thành một chàng trai khi trèo lên cây na trước nhà. Với một ngôi nhà chỉ có một tầng, tôi luôn mơ ước được nhìn từ trên cao xuống, và cây na đã giúp tôi thực hiện điều ấy. Cây không quá cao, cho phép tôi trèo lên và cảm nhận làn gió nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc. Tôi thích bám vào thân cây, và nhìn ra xa để chiêm ngưỡng vẻ đẹp bao la của thiên nhiên. Kí ức không còn rõ ràng nhưng vẫn in sâu trong tâm trí tôi.