Khi tâm trạng trở nên yên bình, mọi cuộc tranh luận không còn là vấn đề, nhìn thấy nguồn gốc và hiểu rõ, để mọi thứ trôi qua mà không gắn kết. Mỗi khi tôi nghĩ về trạng thái tâm hồn này, lại thêm mong muốn sự thâm thấu và bình yên được kéo dài, để mỗi ngày lòng trở nên sáng sủa hơn, tâm trí mở rộng hơn. Điều đó là chân lý. Tôi không còn phê phán, đánh giá, và ép buộc đúng sai lên những điều tôi trải nghiệm, tôi chỉ là chứng kiến, về những người mà tôi gặp gỡ. Và lòng chấp nhận lớn lên trong tâm hồn, giúp tôi có thể tiếp xúc và trò chuyện với những điều mà trước đây tôi cảm thấy khó chịu, tôi phản ứng, tôi chống đối.
Gần đây, tôi nhận ra giá trị của tiền bạc khi được sử dụng đúng lúc. Nếu một cơn mưa đến khi nắng, thì giọt mưa ấy có giá trị bao nhiêu. Tôi cảm thấy thỏa mãn, nhẹ nhàng. Cảm thấy mỗi bước chân trên hành trình cuộc đời mình như bước của những người có đạo đức. Cảm thấy mình vững vàng, mạnh mẽ hơn nhiều.
Đặc biệt là cảm nhận rõ ràng những điều hạnh phúc quanh mình, bên trong mình, và xung quanh mình mà tôi đang thực sự sở hữu. Khi tôi ăn một bữa cơm, hình ảnh hạt lúa từ khi gieo mầm đến khi trở thành hạt gạo, hình ảnh những người nông dân tôi thường gặp trên đường hiện lên, hình ảnh những con đường rợp bóng cây, phơi phóng lúa vàng mướt, lòng tôi tràn đầy lòng biết ơn và xúc động. Khi đói mà có một bữa cơm nóng, khi lạnh mà có một chiếc chăn ấm và một giường sạch sẽ, khi mệt mà được nghỉ ngơi, khi buồn ngủ mà được ngủ. Tôi thấy điều đó là quá hạnh phúc.
Tôi thấu hiểu ý nghĩa sâu sắc của hai từ “chấp nhận”. Chấp nhận khiến tôi cảm thấy thật thoải mái. Từ sự chấp nhận, tôi có thêm sự kết nối, có thêm không gian trong lòng để chứa đựng và biến đổi những tâm hồn tiêu cực của mình. Chấp nhận người khác, chấp nhận bản thân, chấp nhận những điều không như ý, dự phòng cho những tương lai không chắc chắn và sẵn lòng tiếp nhận với tâm thế nhẹ nhàng.
Có những lúc mọi thứ trở nên khó khăn, và thời gian trôi qua cảm thấy dài đến khó chịu, để lại trong lòng một sức nặng tinh thần, một lo lắng kéo dài theo thời gian. Nhưng khi mọi chuyện kết thúc, tôi lại cảm thấy như chưa từng trải qua gì cả. Chuyện đã xảy ra dường như là một cơn mơ, một giấc mơ của ngày hôm qua. Không còn gì để nói, không còn gì để bàn luận. Cho nên, khi gặp khó khăn, có khi là tai nạn, có khi là thất bại, có khi là tổn thương sâu trong tâm hồn, thì đừng bám chặt vào hoàn cảnh, cảm xúc đó, để chúng là thực, là lâu dài. Chúng đã đến trong cuộc sống của ta như một khoảnh khắc để khi vượt qua, ta hiểu rõ rằng trong những lúc đó ta không nên bị chi phối bởi những suy nghĩ tiêu cực, đừng đầu hàng trước chúng.
Ngôi nhà là nơi tôi cảm thấy ấm cúng, thoải mái, là nơi tôi muốn sống hết phần đời còn lại. Là nơi tôi yêu quý từng góc nhỏ, trân trọng từng kỉ vật, gìn giữ từng viên gạch. Mỗi ngày trôi qua yên bình, nhìn thấy chú chó của tôi “cười”, được cho đi, là mỗi ngày thêm thanh thản và hạnh phúc. Được ngủ một giấc ngon lành, không lo nghĩ, trên chiếc giường quen thuộc, trong căn phòng mà tôi trang trí ấm cúng bằng tranh, đèn, sách vở, thật là hạnh phúc. Không bước vào con đường tranh đấu, không chọn lựa lợi ích, đặc quyền, hay ưu tiên, không cố gắng hơn người, thắng người. Khi đã chọn một con đường như vậy, mọi thứ với tôi dường như trở nên dễ dàng hơn, bình ổn hơn, và thanh thản hơn. Tôi chăm lo trau dồi nội tâm, vượt qua những giới hạn của ác tâm, nhỏ nhen, ích kỷ, để tiến đến sự chấp nhận, bao dung và cho đi. Số tiền tôi kiếm được từ công việc của mình trở nên có ý nghĩa và giá trị nhiều về mặt tinh thần, và việc sử dụng tiền mình kiếm được vào những điều ý nghĩa cũng là một hạnh phúc của cuộc đời tôi. Thấy cuộc đời mình thực sự do mình làm chủ, vận hành nó theo cách mình muốn và nhất là có được sự ủng hộ của người thân, của đất trời.
Suy nghĩ kỹ về những mất mát mình đã trải qua cũng là do mình đã lấy đi của cuộc đời quá nhiều, đến lúc mình phải trả lại. May mắn là mình đã chấp nhận và trả lại bằng một tâm thế và thái độ tích cực, nên mọi chuyện đến đi cũng nhẹ nhàng, thậm chí còn là bài học để mình lớn lên. Nhận thấy những lo sợ của bản thân xuất phát từ sức chịu đựng còn hạn chế, và sự bưng bít trong tư duy, nhận thức. Vì vậy, một hạnh phúc nữa là có người đến đập tan vỏ bọc đó, mở rộng tâm thức của tôi, đưa tôi ra vùng ánh sáng của tư duy và nhận thức mới, để đón nhận sự việc bằng một cái nhìn mới. Nỗi sợ tự nhiên biến mất. Hạnh phúc ấy thật đặc biệt. Như gặp được quý nhân.
Một niềm hạnh phúc khác của tôi là giữ được lời hứa. Hứa và thực hiện được lời hứa, khiến tôi đầy lòng tự tin vào bản thân. Trong khó khăn, trong xao động, trong thử thách của hoàn cảnh, tôi cuối cùng cũng đã vượt qua và giữ được lời hứa của mình. Tôi nhìn sự việc như nó đang là, và đang tham gia vào việc hướng dẫn hoàn cảnh, tình huống mà tôi đang tiếp xúc theo hướng ấy. Tôi cũng học cách nhìn nhận lại bản thân, giữ cho mình tỉnh táo hơn, không để những gì xảy ra khiến tôi tự cao, tự ti. Tôi muốn từ tận đáy lòng mình, tôi được cất lên tiếng nói thành tâm và chân thực về việc, về người. Đó là một niềm hạnh phúc tối thượng mà tôi đang vươn tới bằng ước vọng của mình.
Và vì vậy, mẹ tôi chấp nhận con đường tôi đang đi, lối sống của tôi, hạnh phúc bên tôi và thương yêu tôi. Tôi không còn suy nghĩ muốn thay đổi người khác. Tôi tôn trọng họ, bản sắc của họ, lắng nghe họ, và giữ họ như vậy với tất cả những gì thuộc về bản sắc ấy trong trái tim tôi. Tôi thích như vậy và thấy điều đó mang lại nhiều niềm vui và sự kết nối. Chấp nhận người khác, người khác tự nhiên chấp nhận mình, không đòi hỏi, không cố chấp.
Bình yên thật sự đến từ tâm. Hạnh phúc thật sự đến từ cảm nhận. Cứ đặt hơi thở mình nơi đáy sâu của đan điền, sống thật chậm, tư duy thật thấu đáo. Mọi cám dỗ, vô thường trôi qua như làn gió thoảng qua, để lại mát lạnh trên làn da, nhưng không thể chạm đến bên trong trái tim, không thể lay động tinh thần.
Tự thấy mình ít nói nhưng lại thích viết nhiều. Không bày tỏ ở nơi này thì cũng bày tỏ ở nơi khác, không bằng cách này thì bằng cách khác. Thành ra, cũng còn sòng phẳng với đời.
Viết là một cách trả ơn cuộc đời, ghi lại những hành trình của mình. Từng bước đi giúp ta tiến lên từ con người của quá khứ. Cuộc sống luôn thay đổi, bản thân cũng không ngừng vận động. Thật tiếc nếu không ghi lại những thay đổi ấy, để con người trong tương lai có thể nhìn lại quá khứ, và con người xưa cũ có thể mơ ước về tương lai. Mỗi ngày thức dậy, trang sách cuộc đời lại tiếp tục mở ra, cho ta cơ hội viết tiếp. Dù là hạnh phúc hay khổ đau, cả hai đều là những khía cạnh quý giá của cuộc sống, xứng đáng được trân trọng theo cách riêng của chúng. Hãy chấp nhận và đón nhận những điều mang lại ý nghĩa cho cuộc sống của người khác, để từ đó tạo ra ý nghĩa cho cuộc đời mình.
Cảm ơn những nhân duyên đã giúp tôi học hỏi và trưởng thành. Tôi cất lên một thanh âm trong bản giao hưởng đầy sắc màu của cuộc đời.