trên blogradio.vn - Anh không bao giờ nói yêu cô, và cô cũng chẳng bao giờ nói. Cô cảm thấy khó hiểu về mối quan hệ này của mình. Nhưng có lẽ cô không biết rằng cô đã yêu người đàn ông này sâu đậm đến mức nào, vì vậy cô không cảm thấy đau lòng nữa.
Tiếng chuông thông báo từ điện thoại bất ngờ vang lên, Hải Vy vội vã mở ra xem, nhưng chỉ là một tin nhắn quảng cáo.
Cô cứ như vậy lặng lẽ nhìn vào điện thoại một lúc trước khi chậm rãi mở ra để liên lạc với anh. Tin nhắn cô gửi mong anh sẽ về sớm hơn đã được gửi hơn năm tiếng trước mà vẫn chưa có hồi âm.
Bây giờ đã qua mười giờ đêm, cô tự nhủ rằng có lẽ anh đang làm thêm giờ nên về muộn. Làm giám đốc của một công ty lớn, anh luôn bận rộn. Cô không nên trách anh. Hải Vy nhìn thức ăn trên bàn mà cô đã chuẩn bị, cô quyết định nấu lại. Cô vừa đứng dậy thì đèn xe bất ngờ chiếu vào cửa sổ, làm cô tỉnh giấc. Cô nghe tiếng xe của anh đang tiến đến càng ngày càng gần.
Hải Vy vội chạy ra đón anh. Cô thấy có điều gì đó khác lạ trên gương mặt anh, gần đây anh luôn thế. Anh nhìn cô một cách khó hiểu, điều này khiến cô lo lắng. Cô không hiểu vì sao, nhưng có lẽ cô không nên biết nguyên nhân.
Cố gắng tránh né việc nhìn vào ánh mắt của anh, Hải Vy tươi cười hỏi: “Thanh Tuân, anh có mệt không?”
Không nhận được câu trả lời, gần đây cô đã quen với sự im lặng của anh. Cô tiếp tục nói: “Anh đã ăn chưa? Em nấu nhiều món ngon lắm, anh muốn thử không?”
Vẫn không có phản ứng, anh nói: “Tôi đã ăn rồi, còn em thì sao?”
“Em đã ăn rồi...”
Ban đầu Hải Vy vẫn chưa ăn, nhưng sau khi nghe anh nói như vậy, cô không còn muốn ăn nữa. Không muốn anh biết, cô nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
“Em đã chuẩn bị thức ăn cho anh, đặt trên giường rồi. Anh có cần em đem ra cho không...”
Không đợi cô nói xong, Thanh Tuân nhanh chóng ngăn cô lại: “Tôi muốn nói một điều với em”
Cô gật đầu, cô không dám mở miệng nói, lo sợ giọng nói của mình run rẩy, lo sợ cảm giác của mình là chính xác. Sự lo lắng bao trùm khiến cho cơ thể cô từ từ trở nên lạnh lẽo.