blogradio.vn - Một buổi chiều êm đềm, nghe người kề bên thì thầm kể chuyện, được dựa sát bên nhìn gương mặt gần như in sâu vào tâm trí.
Muốn gặp người, đợi hoàng hôn buông xuống, người ôm tôi sát bên như lúc ban đầu, đợi chúng ta còn trẻ...
Tôi và cô ấy là bạn thân. Ran kỳ của chúng tôi dường như mãi dừng lại ở đó. Chúng tôi quen nhau từ thời cấp 2 đến cấp 3. Có thể nói chúng tôi dính nhau như sam, mọi thời khắc quan trọng chúng tôi đều có nhau, kể cả đám cưới của cô ấy...
Cô ấy là một người xinh đẹp, quyến rũ, mang lại năng lượng tính nữ cao nên nhiều người mê cô ấy. Tôi là người duy nhất cô ấy công khai hẹn hò và đi chơi cùng. Tình yêu dần dần tiến triển trong tâm trí tôi, khi nhận ra thì đã muộn rồi, cô ấy đã chiếm hữu trái tim tôi. Buổi chiều tan học vội, chúng tôi cùng nhau trên chiếc xe đạp leo núi của tôi, cô ấy kề sát bên tôi, nhìn hoàng hôn trên cầu. Đó mãi là khoảnh khắc đẹp nhất trong lòng tôi. Hoàng hôn rực đỏ, cô gái bên cạnh nhẹ nhàng mỉm cười, mùi hương nhẹ quanh chóp mũi, hai cánh tay kề sát. Mãi là như vậy, nụ cười của cô ấy luôn là điều đẹp nhất trong tôi. Như cánh hoa lan nở rộ, mùi hương nhẹ làm say lòng người. Sau này, trong những đêm mệt mỏi, chán nản, ngửi mùi hương cũ tôi lại cảm thấy như quay trở lại buổi chiều hôm đó. Một buổi chiều êm đềm, nghe người kề bên thì thầm kể chuyện, được dựa sát bên nhìn gương mặt gần như in sâu vào tâm trí.
Trong ngày cô ấy tổ chức lễ cưới, tôi đã biết từ lâu nhưng trong lòng vẫn nảy lên cảm xúc khó diễn đạt. Giữa chúng tôi, từ “bạn thân” đã là khoảng cách không bao giờ tôi vượt qua, bây giờ lại càng khó khăn. Nhìn cô ấy trong bộ váy cưới mỉm cười hạnh phúc với chú rể, tôi chỉ ước mơ... Nhưng hiện thực luôn là như vậy, nó bắt tôi phải chôn sâu cảm xúc thất thường đó, xách vali cưới đưa cô gái mà tôi luôn mơ về nhà chồng. Tôi vẫn nhớ một buổi tối 5 năm trước, cô ấy buồn say nhìn tôi rồi bật khóc:
“Dù có chuyện gì xảy ra, M luôn bên cạnh Mi nhé!”
“Ừ, M sẽ luôn ở sau lưng Mi, dù Mi cần hay không.”
Được, nghèo cùng.”
Cô ấy vẫn như thế, biết rằng chỉ cần nói với tôi, tôi sẽ không từ chối, biết rằng tôi luôn sẵn lòng với duy nhất một người.
Dù điện thoại của cô ấy thay đổi bao nhiêu lần, nhưng trong album ảnh, phần lớn sẽ là hình của hai chúng ta. Mỗi sinh nhật, chúng tôi đều đặt chế độ riêng tư rồi chúc mừng và đăng hình của cả hai, cho đến khi cô ấy có gia đình riêng. Tôi đã trải qua mọi cung bậc cảm xúc của cô ấy, từ thời điểm đẹp nhất đến xấu nhất, từ một học sinh trung học trưởng thành, khoác lên chiếc váy cưới và sinh con. Khi cô ấy mở mắt sau khi sinh, người đầu tiên cô ấy nhìn thấy là tôi. Chỉ cần vậy, tôi đã cảm thấy mãn nguyện, vì không chỉ tôi cảm thấy cô ấy đặc biệt, mà cô ấy cũng vậy.