Như Ý nằm trên giường, liên tục nhìn lên trần nhà và cố gắng chợp mắt. Dù cố gắng ngủ nhưng không thể ngủ được. Bất ngờ, trong đầu Như Ý xuất hiện những câu nói:
“Mày không có giá trị gì cả”
“Mày không làm được gì cả”
Như Ý ôm đầu vào lòng.
“Mày thật là ngu ngốc”
“Chết đi cho mọi chuyện kết thúc”
“Nhà nào phải đen đủi mới có đứa con như mày”
“Aaaaaaaaaaaa”, Như Ý kêu lên.
“Mình quá mệt mỏi”
“Mình cảm thấy mệt mỏi quá”
“Mình không ổn chút nào”
Nó hoảng sợ, nước mắt lăn dài không tự chủ. Trong lòng nó nhói đau, đôi mắt ướt mi. Cơ thể mệt mỏi, mong muốn quên hết tất cả, quên cả lý do để sống. Hôm nay nó lại nghĩ về cách thức để biến mất khỏi cuộc sống này.
'Cuộc đời mình như một chuỗi thất bại. Mình chỉ là gánh nặng cho người khác. Có lẽ... thì nên chấm dứt tất cả”
“Đúng vậy, có lẽ mình nên rời đi”
“Aaaa...Không, mình không thể nghĩ vậy. Xin ai đó cứu mình đi”
“Có những chuyện không đáng để quá lo lắng”, tiếng nói trong đầu cứ tiếp tục.
Đêm tới, nằm trên võng, nước mắt rơi lặng lẽ. Muốn ra đi nhưng không thể. Lo lắng cho người thân khi mình đi, những lời khuyên của họ sẽ không còn hiệu quả. Dường như, việc sống tiếp tục không còn ý nghĩa. Như Ý chán ngán việc tự dối lòng rằng ngày mai sẽ tốt hơn, thực ra ngày mai chỉ là sự tiếp tục của nỗi đau. Nó ước mơ về một thế giới khác, nơi mà mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
Như Ý nhận ra rằng, lý do duy nhất khiến nó ở lại chính là gia đình, trách nhiệm. Nó sợ khi ra đi, người thân sẽ buồn bã. Nhưng hôm nay, Như Ý tự hỏi liệu việc tồn tại của mình có khiến gia đình thất vọng không? Vậy thì, còn ý nghĩa gì để tiếp tục sống nữa đây? Sống cho bản thân hay là...
Như Ý đứng dậy, lấy lọ thuốc từ dưới gầm giường. Nó cầm lọ thuốc, nhớ lại những lần trước. Đã có nhiều lần nó suy nghĩ về việc kết thúc cuộc đời. Nhưng mỗi khi sẵn sàng, hình ảnh người thân lại hiện lên, khiến nó từ bỏ. Cuộc sống không tốt nhưng cũng không thể chấp nhận cái chết. Nó sợ chết đi sẽ bị lãng quên, nhưng cũng sợ những kỷ niệm đẹp sẽ làm tổn thương người thân. Nó tự hỏi liệu việc rời đi có ích kỷ không? Có, ích kỷ một lần duy nhất trong đời.
Thực ra, nó thường là người lạc quan, vui vẻ. Chỉ khi bị trầm cảm, nó mới nghĩ đến tự tử bất cứ khi nào. Nhiều lần nó muốn nhảy từ sân thượng để kết thúc cuộc đời, nhưng nghĩ đến gia đình, nó lại thôi. Khi không bị trầm cảm, nó là cô bé năng động, thích ăn uống. Trầm cảm khiến nó ăn không ngon, nuốt không trôi. Mọi hoạt động đều trở nên khó khăn, sự tự tin của nó cũng giảm sút. Trầm cảm khiến nó suy nghĩ tiêu cực, cắt đứt mọi mối quan hệ, chôn vùi hy vọng. Kết quả học tập cũng ngày càng tồi tệ. Người ta quan tâm và thể hiện sự quan tâm, nhưng nó lại cảm nhận được sự khinh thường ẩn sau đó. Nó tự giam mình trong căn phòng và khóa cửa, mong ngóng ai đó đến và hỏi thăm. Nhưng khi có ai đó đến, nó lại không mở cửa cho họ. Rồi nó suy nghĩ nếu mình ra đi, có lẽ không ai quan tâm. Nó bắt đầu nghe và thấy những điều không có thực. Nó nghe thấy những lời nói xấu về mình. Rồi một ngày, nó biến mất trên mạng xã hội, biến mất trong danh sách bạn bè. Tự dưng nó cảm thấy chính mình như là một phần tuyệt vọng trước cuộc sống, trước tương lai phía trước. Cuối cùng, nó quyết định ra đi với lọ thuốc ngủ.
Cơ thể nó tĩnh lặng, mắt mờ mờ và rơi vào giấc ngủ sâu.
“Tất cả vì tình yêu thất bại”
“Chỉ là giả vờ thôi”
“Chẳng qua chỉ là trẻ con thôi”
“Chỉ muốn thu hút sự chú ý”
“Cứ để nó chết đi, cứu làm gì”
“Tố cáo cha mẹ”
“Sau này em sẽ hối hận thôi”
“Nếu có ý định tự tử thì hãy thực hiện đi”
Như Ý mở mắt trong bệnh viện và nghe được tiếng mọi người bàn tán về mình. Ngày mai, cô quyết định đối diện với thế giới một cách mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Mọi người có thể nghĩ gì về cô, nhưng điều quan trọng nhất là cô biết bản thân mình và không để ý đến những lời đàm tiếu từ bên ngoài.
Trầm cảm đã quấn quýt với Như Ý từ lâu. Những đêm dài với những cơn ác mộng đã khiến cô không thể tìm thấy sự bình yên. Mặc dù như vậy, cô vẫn không dễ dàng buông bỏ cuộc sống. Cô quyết định không để bản thân mình bị đánh bại bởi những nỗi sợ và tự hại nữa. Hôm nay, cô nhìn thấy hy vọng trong tương lai và quyết tâm tiếp tục chiến đấu.
Trong mắt mọi người, người tự tử thường bị coi là yếu đuối và không có tâm hồn chiến binh. Tuy nhiên, điều đó không đúng. Những người đã trải qua những nỗi đau tột cùng mới có thể hiểu được tại sao một người có thể quyết định kết thúc cuộc đời mình. Tự tử không phải lúc nào cũng là sự đầu hàng, mà thường là một cuộc chiến không ai hiểu được ngoại trừ những ai đã trải qua.
Khi suy nghĩ về việc muốn thoát khỏi cuộc sống, tôi tự hỏi liệu điều gì có thể giữ tôi ở lại. Có phải là những lời khuyên hướng dẫn 'Sống tích cực hơn' sẽ làm tôi đổi ý? Hay là những lời chỉ trích như 'Tôi đã khổ hơn mà vẫn sống đây này'? Thế giới xung quanh thường chỉ biết nhìn nhận từ bên ngoài, nhưng không hiểu được nỗi đau sâu kín trong tâm hồn của người khác. Trước khi kết luận, hãy cân nhắc tới cảm xúc và trải nghiệm của người khác, để không phán xét mà làm tổn thương thêm một ai đó.
Trầm cảm không chỉ là căn bệnh đơn giản, mà là nguyên nhân của hàng nghìn trường hợp tự tử. Nó là ngọn lửa đốt cháy tâm hồn, làm mất đi sinh mạng của nhiều người. Khi người trầm cảm suy nghĩ về cái chết, họ không phải là kẻ yếu đuối hay hèn nhát, mà là những người đã đấu tranh nhiều lần với cuộc sống. Đừng nhìn nhận từ bề ngoài mà không hiểu được nỗi đau sâu kín trong họ.
Khi bạn muốn buông bỏ, hãy nhớ rằng cuộc đời không phải là một bộ phim để kết thúc. Hãy giữ chặt lấy cuộc sống và tìm sự hỗ trợ khi cần.
Hãy trân trọng da của mình như không cắt giấy, cổ của bạn như không treo áo, và đừng để cuộc đời kết thúc sớm.
Nếu bạn quan tâm và chia sẻ với người thân mắc bệnh tâm lý, bạn đang làm điều ý nghĩa và quan trọng. Đừng để lờ đi những cơ hội gần gũi và ý nghĩa.