Kể lại một câu chuyện về việc tốt mà em đã chứng kiến - Mẫu 1
Tại làng em, bà Tâm nổi tiếng là một phụ nữ trung niên nhiệt huyết, đang giữ chức vụ chủ tịch Hội Phụ nữ xã.
Bà Tâm có dáng vẻ thanh thoát, luôn nở nụ cười và sẵn sàng giúp đỡ mọi người. Bà thường xuyên thăm bà Thoa, một phụ nữ già yếu sống đơn độc, giúp dọn dẹp và làm sạch nhà cửa cho bà, tạo điều kiện sống thoải mái trước khi bà ra ngoài làm việc.
Mỗi lần tôi đến thăm bà Thoa, bà thường kể về những việc làm phi thường của bà Tâm. Dù thường xuyên thức khuya, bệnh tật và cận thị khiến bà không thể làm việc, bà Thoa vẫn sống nhờ vào trợ cấp hộ nghèo. May mắn thay, bà Tâm luôn sẵn sàng hỗ trợ bà Thoa bằng cách mang rau sạch, bánh, thịt, và cả con gà mái để bà nuôi. Bà Thoa luôn cảm thấy biết ơn bà Tâm và thường chia sẻ về bà cùng với những kỷ niệm xưa. Giọng kể của bà Thoa đã khiến tôi kính trọng bà Tâm hơn, và tôi tự hứa sẽ cố gắng sống tốt như bà Tâm để làm vui lòng mọi người và bố mẹ.
Kể về một việc làm tốt đẹp mà em chứng kiến - Mẫu số 2
Trong cuộc sống, chúng ta luôn chứng kiến nhiều hành động tốt đẹp. Lòng nhân ái không phân biệt tuổi tác. Dưới đây là một câu chuyện cảm động mà tôi từng chứng kiến: một đứa trẻ nhỏ tuổi nhưng đầy lòng nhân ái.
Một ngày đông giá rét, gió thổi mạnh và cái lạnh thấm vào từng lỗ chân lông. Những giọt mưa phùn lạnh lẽo làm cho mọi thứ trở nên ảm đạm. Phố phường vắng lặng, chỉ còn vài chiếc xe lướt qua và lá khô rơi rụng. Khi tôi đang trở về nhà, hơi thở của tôi biến thành những đám khói. Đột nhiên, tôi thấy một ông lão ăn xin ngồi dưới một cây tàn tạ.
Lúc đầu, tôi nhìn ông lão với cảm giác vô cảm, không còn sự kết nối với đồng loại. Ông mặc quần áo rách nát, khuôn mặt nhăn nheo và tóc tai bù xù. Sự nghèo đói đã để lại dấu vết sâu đậm trên ông, như một vết sẹo không thể xóa.
Bỗng dưng, từ xa, một bé gái khoảng bốn tuổi, ăn mặc gọn gàng và sạch sẽ, tiến lại gần ông lão ăn xin. Tôi quyết định dừng lại và ẩn mình sau một cây gần đó để quan sát hành động của bé. Bé gái nhìn ông lão một lúc rồi ngồi xuống cạnh ông, với ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ và hỏi:
'Ông ơi, ông sống ở đâu? Tại sao ông lại ở đây?'
Với giọng nói non nớt của trẻ con, bé gái đặt câu hỏi. Ông lão đáp lại bằng giọng khàn khàn:
'Ông... ông... không có nhà đâu.'
Bé gái tiếp tục hỏi với sự tò mò vô tư:
'Vậy gia đình của ông đâu rồi? Cháu nghĩ ai cũng có một gia đình cả.'
Sự ngây thơ của bé gái khiến ông lão cảm thấy lúng túng:
'Ông... ông... gia đình của ông...'
Chưa kịp trả lời, ông lão đã bị bé gái cắt lời:
'Sao trời lạnh thế này mà ông lại ăn mặc như vậy? Ông không thấy lạnh sao?'
Ông lão trả lời trong tiếng run rẩy và giọng nức nở:
'Ông... ông... không đủ tiền để mua quần áo...'
Trên gương mặt bé gái, sự ngạc nhiên hiện rõ như thể cô bé còn nhiều câu hỏi khác muốn hỏi ông lão. Bé gái chớp chớp đôi mắt to tròn của mình và sau đó, tháo chiếc khăn quàng cổ, đưa cho ông lão:
'Ông hãy đeo cái khăn này để giữ ấm. Nhà cháu còn nhiều khăn lắm!'
Tôi đứng đó, không thể tin vào mắt mình. Liệu cô bé có đang đùa với ông lão không? Trên gương mặt ông lão ăn xin, nụ cười trìu mến và sự xúc động hiện rõ. Ông lão nhận chiếc khăn với đôi tay run rẩy và nói, rưng rưng nước mắt:
'Ông... ông cảm ơn cháu rất nhiều, cháu thật là một đứa trẻ tốt bụng.'
Mọi thứ bỗng trở nên ấm áp hơn. Sau đó, bé nói lời từ biệt và tiếp tục đi về phía trước. Tôi cũng tiếp tục hành trình về nhà, nhưng trong lòng tôi, một cảm giác lạ kỳ tràn ngập. Sự vô cảm đã biến con người thành gì vậy? Một đứa trẻ nhỏ nhưng vẫn biết thương người. Tôi cảm thấy xúc động và xấu hổ...
Ở đâu đó trong xã hội, 'tình người' vẫn tồn tại, là một giá trị vô giá. 'Giữa đêm đông lạnh giá, một hành động nhỏ bé vẫn có thể sưởi ấm một trái tim.'
Kể lại một việc tốt mà em đã chứng kiến, chọn lọc hay nhất - Mẫu số 3
Vào một buổi chiều thứ bảy, em đã đến nhà ngoại để thư giãn. Gần đồn công an, một sự việc đã thu hút sự chú ý của em. Trước cửa đồn, một phụ nữ đang khóc và nói với một cảnh sát trẻ. Bà khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc giản dị và cầm theo một gói đồ. Cảnh sát trẻ chỉ hơn hai mươi năm tuổi. Bà vẫn khóc và cầu xin:
'Chú ơi! Chú làm ơn giúp tôi với. Tôi không biết phải làm sao!'
Cảnh sát trẻ bình tĩnh đáp lại người phụ nữ:
'Chị hãy kể chi tiết vụ việc cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ hỗ trợ chị.'
Người phụ nữ trả lời:
'Tôi đưa con đi chợ để mua sắm quần áo và sách vở chuẩn bị cho năm học mới. Khi tôi trả tiền và quay lại, con không còn ở đó. Tôi đã tìm kiếm quanh khu vực mua sắm mà vẫn không thấy. Tôi rất lo lắng và không biết phải làm thế nào. Vì vậy, tôi đến đây. Chú ơi! Xin hãy giúp tôi!'
Cảnh sát trẻ hỏi:
'Con của chị là trai hay gái? Bao nhiêu tuổi? Con mặc trang phục như thế nào?'
Người phụ nữ cung cấp thông tin chi tiết cho cảnh sát trẻ, và cảnh sát ghi chép tất cả các thông tin.
Lúc đó, em thấy chị Lan, một hàng xóm gần nhà em, dẫn theo một bé trai khoảng năm tuổi đến cổng đồn công an. Bé trai đang khóc và ra mồ hôi. Chị Lan dùng một tờ giấy để lau mồ hôi cho bé và nói chuyện với bé. Khi nhìn thấy bé, người phụ nữ trước đó đã vui mừng:
'Ôi! Đây chính là con tôi! Chú cảnh sát ơi! Con đã về rồi!'
Người mẹ ôm chặt đứa con của mình. Có lẽ vì quá xúc động, sau một lúc, bà mới nhận ra và bắt đầu bày tỏ lòng cảm ơn chị Lan:
'Cảm ơn con rất nhiều! Nếu không có con, tôi không biết phải làm sao! Cảm ơn con nhiều lắm!'
Chị Lan mỉm cười và đáp lại:
'Dạ, không có gì đâu ạ! Con đi qua nhà bạn và thấy em đang ngồi khóc dưới gốc cây. Con đã hỏi nhưng em không nhớ số nhà nên con không thể đưa em về. Vì vậy, con đã quyết định đưa em đến đây để nhờ các chú cảnh sát giúp đỡ.'
Người mẹ tiếp tục nói:
'Con thật ngoan! Con tên gì? Con học lớp nào? Con mặc quần áo như thế nào?'
Chị Lan chỉ mỉm cười và xin phép ra về.
Mọi người đều nhìn chị Lan với ánh mắt trìu mến. Riêng tôi, tôi cảm thấy rất quý mến chị Lan. Chị không chỉ giúp đỡ bà con và người dân trong khu phố mà còn luôn sẵn sàng hỗ trợ mọi người.
Kể lại một việc tốt mà em đã chứng kiến chọn lọc hay nhất - Mẫu số 4
Trong khu phố của chúng tôi, bà Năm, một bà cụ mù sống một mình trong căn nhà nhỏ gần cuối con ngõ, là người mà ai cũng biết đến.
Bà cụ đã cao tuổi, với dáng người gầy yếu, di chuyển chậm chạp vì lưng cong và đôi mắt không còn nhìn thấy. Theo những câu chuyện từ người dân trong xóm, bà đã mất thị lực từ khi còn nhỏ do một cơn sốc thuốc. Hiện tại, bà sống trong ngôi nhà khang trang do cha mẹ để lại, không còn chồng con và không có tài sản gì. Bà kiếm sống nhờ công việc chẻ tăm và đũa tre mà cô nhân đã thuê tại hội người mù.
Nhận thấy hoàn cảnh khó khăn của bà Năm, một hôm, Liên và Hà đã mời tôi đến để giúp đỡ bà. Dù căn nhà của bà nhỏ nhưng luôn được giữ gìn sạch sẽ nhờ sự cẩn thận của bà. Mỗi buổi sáng, bà đều dành thời gian quét dọn trước khi bắt đầu công việc và ăn uống. Liên chia sẻ với chúng tôi:
'Chúng ta sẽ có thời gian rảnh vào chiều thứ ba, chiều thứ sáu và sáng chủ nhật. Vào những thời điểm này, chúng ta sẽ đến giúp bà dọn dẹp nhà cửa, rửa bát đũa và sắp xếp đồ đạc. Việc này sẽ giúp bà không phải đi lấy nước từ nhà bên cạnh, và mỗi lần chúng ta đến, chúng ta sẽ xách nước vào đầy chum. Chúng ta cũng đã dọn sạch mảnh đất trống sau nhà và trồng vài dây khoai lang. Sau khi tưới nước và có mưa, những cây rau non sẽ mọc lên, bà sẽ có rau ăn!'
Mỗi lần đến thăm, bà cụ đều rất vui vẻ. Bà dừng công việc và mỉm cười nói:
'Các cháu thật ngoan và tốt bụng. Bà không biết làm thế nào để cảm ơn các cháu. Hãy để bà kể chuyện cổ tích cho các cháu nghe nhé!'
Chúng tôi vui vẻ vỗ tay chúc mừng. Trong khi nhặt rau và đun nước, chúng tôi chăm chú lắng nghe bà kể chuyện. Dù giọng bà chậm rãi và đôi mắt hướng về khoảng không, không thấy gì nhưng bà như đang hình dung một thế giới cổ tích với bà tiên và ông bụt luôn sẵn sàng giúp đỡ những người lương thiện và khốn khó.
Lúc đó, sự hạnh phúc rõ rệt hiện trên khuôn mặt bà cụ.
Chúng tôi cũng cảm nhận niềm vui từ việc giúp đỡ người khuyết tật. Dù công việc nhỏ bé, nhưng đã phần nào giảm bớt sự cô đơn của bà trong tuổi già, như câu tục ngữ: 'thương người như thể thương thân.'
Kể lại một việc tốt mà em đã chứng kiến chọn lọc hay nhất - Mẫu số 5
Trong cuộc sống, ai cũng mong muốn trở thành người hoàn hảo, nhưng nếu chưa đạt được điều đó, chúng ta nên bắt đầu bằng việc trở thành một người tốt. Vậy điều gì làm nên một người tốt? Theo tôi, người tốt là người có trái tim ấm áp, yêu thương, biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác và luôn sẵn sàng giúp đỡ. Những hành động thiện lành giúp chúng ta ngày càng tốt hơn, vì vậy chúng ta nên thực hiện chúng mỗi ngày.
Tuần trước, tôi và các bạn hàng xóm đã tổ chức một buổi thăm cụ Tâm, người già sống đơn độc tại làng. Chúng tôi được hỗ trợ bởi các thanh niên từ Đoàn xã. Sau khi trao tặng quà từ cộng đồng, chúng tôi cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, quét vườn, nấu cơm và chuẩn bị thực đơn để có thể trò chuyện, giúp cụ cảm thấy bớt cô đơn trong những lúc vắng vẻ.
Cụ Tâm từng có một gia đình với chồng và hai con trai, nhưng họ đã hy sinh trong chiến tranh, để lại cụ với nỗi đau lớn. Chúng tôi hiểu được sự mất mát của cụ, đặc biệt khi nghe cụ chia sẻ rằng cụ vẫn dùng những đồng tiền ít ỏi của mình để giúp đỡ các em nhỏ khuyết tật.
Sau bữa ăn, chúng tôi tiễn cụ về nhà với lòng nặng trĩu cảm xúc. Tôi hứa sẽ thường xuyên thăm và động viên, hỗ trợ cụ Tâm nhiều hơn nữa.