1. Bài Mẫu số 1
2. Bài Mẫu số 2
3. Bài Mẫu số 3
Chia sẻ quan điểm về tình trạng bệnh vô cảm trong đời sống hiện nay
Bài mẫu số 1: Chia sẻ suy nghĩ về tình trạng bệnh vô cảm trong xã hội ngày nay
'Vô cảm' là trạng thái không cảm xúc, không tình cảm, không động lòng trước mọi sự vật, sự kiện. Bệnh vô cảm là nguyên nhân khiến những người mang nó trở nên lạnh lùng, không quan tâm đến nỗi đau của người khác, xa lạ với tình người, tình xã hội...
Sau những thời kỳ gian khó, khi chiến tranh và thiên tai gặp phải, tinh thần đoàn kết, thương yêu giữa con người ta đã từng bước mạnh mẽ lên. Nhưng hiện nay, trong xã hội phồn thịnh, nhiều người dường như chỉ quan tâm đến cuộc sống cá nhân, lãnh đạo một cuộc sống hòa mình và gia đình. Điều này làm cho tinh thần đồng lòng, sẻ chia giữa cộng đồng giảm sút. Họ không còn nhìn nhận, chia sẻ với những vấn đề xã hội xung quanh. Có những người sống hòa mình trong thế giới riêng, không quan tâm đến người láng giềng, không chịu thấu hiểu nỗi đau của người khác. Bệnh vô cảm đã làm cho con người trở thành bất cảm, vô tình, không gì có thể thay đổi tâm hồn lạnh lùng của họ.
Hiện nay, với sự phát triển về vật chất, nhiều người dễ mất đi tình cảm và quan tâm đến vấn đề xã hội. Nhiều người sống hòa mình trong cuộc sống riêng tư, đóng cửa trước những khó khăn xã hội. Không có lòng thương, lòng nhân ái, họ trở nên thờ ơ với mọi sự kiện xung quanh. Khi gặp khó khăn, người láng giềng không còn sẵn lòng giúp đỡ lẫn nhau. Bệnh vô cảm làm cho con người trở nên vô cảm với sự khốn khó, nghèo đói, và đau thương của người khác.
Bệnh vô cảm trong công việc biến con người thành máy móc, làm công việc một cách đơn điệu và thiếu sáng tạo. Hiệu suất công việc giảm sút, thậm chí có thể dẫn đến tình trạng trì trệ.
Làm cán bộ, công chức, mắc bệnh vô cảm sẽ khiến họ xa lạ với nhân dân, thiếu trách nhiệm trong công việc. Bác sĩ vô cảm không thể có lòng thương cho người bệnh, đặc biệt là những người nghèo. Điều này có thể dẫn đến việc người bệnh không được chăm sóc chu đáo, khiến cho những cái chết không đáng có. Kĩ sư vô cảm có thể dửng dưng trước những nguy cơ mà công trình kém chất lượng của mình mang lại. Tài xế vô cảm sẵn lòng đặt tính mạng của người khác vào tình trạng nguy hiểm khi lái xe vượt ẩu. Thầy giáo vô cảm chỉ coi bài giảng như một trách nhiệm, không quan tâm đến tình nghĩa thầy trò và sự phát triển của học trò, đặc biệt là những em học kém, gia đình khó khăn. Cán bộ vô cảm sẽ không nhìn thấy khó khăn của người dân, không cảm nhận được những nỗi lo của họ, và thiếu lòng tận tâm, tận tình trong việc giúp đỡ nhân dân.
Gần đây, các sự kiện 'vô tâm' của con người đã gây sốc, như thanh niên bị mất ví trên xe buýt nhưng không nhận được sự giúp đỡ, hoặc vụ tai nạn khiến một tài xế gặp rủi ro mà người xung quanh chỉ biết cười và quay mặt đi. Điều này khiến tôi tự hỏi về lòng nhân ái và tình yêu thương trong xã hội ngày nay. Phải chăng, với sự phát triển, con người đang mất dần đi tình cảm và lòng chia sẻ?
Là học sinh, hãy chống lại bệnh vô cảm trong công việc và học tập. Hãy quan tâm và giúp đỡ bạn bè. Hãy chia sẻ những gì bạn có với những người xung quanh, đặc biệt là những người gặp khó khăn. Đừng để một ngày nào đó, khi bạn bắt gặp một tình huống khó khăn, trái tim bạn không đáp ứng. Hãy là ngọn đèn, hãy gieo mầm yêu thương trong trái tim của bạn và của chúng ta.
Tình thương, như một viên ngọc quý, đang biến mất dần dưới tác động của căn bệnh vô cảm, làm cho sự hồng hào của dòng máu trở thành màu xanh. Mỗi trái tim cần được thắp sáng bởi ước mơ, khát vọng, ý chí và sự sáng tạo kết nối với cộng đồng. Điều này sẽ là chìa khóa chống lại bệnh vô cảm và tạo nên cuộc sống ý nghĩa cho con người.
Bệnh vô cảm ngày nay đang làm mất đi những phẩm chất quý giá của con người. Hãy nói về vấn đề này trong bài văn ngắn, đồng thời chuẩn bị cho việc thảo luận về nạn bạo lực học đường và ý thức trung thực trong xã hội trong các bài học sau.
Bài mẫu số 2: Hãy chia sẻ suy nghĩ của bạn về hiện tượng bệnh vô cảm đang lan rộ trong xã hội ngày nay.
Trong thời đại công nghệ, khi mọi thứ trở nên hối hả và máy móc, sự quan tâm giữa con người dường như giảm bớt. Bệnh vô cảm có thể bắt nguồn từ cuộc sống hối hả và đều đặn, khiến mọi người ít quan tâm và chia sẻ hơn. Liệu có thể đó là nguyên nhân khiến bệnh vô cảm lan rộ trong xã hội ngày nay?
Bệnh vô cảm không xuất hiện trong sách lược y học, nhưng nó đã ảnh hưởng lớn đến cuộc sống con người. Nó là trạng thái mà con người không còn có tình cảm, thờ ơ và lạnh lùng với mọi thứ xung quanh. Cuộc sống hiện đại khiến mọi người chỉ quan tâm đến bản thân và quên mất về cộng đồng. 'Bệnh vô cảm' khiến con người mất đi vẻ đẹp của tâm hồn. Dù cuộc sống có giàu có hơn, nhưng khi không có tình thương, nó vẫn không trọn vẹn.
Ngày nay, nhiều người chỉ quan tâm đến bản thân mình. Khi gặp người bất hạnh, họ thậm chí còn khinh miệt và coi thường. Những tệ nạn và việc xấu xa vẫn diễn ra mà không ai dám can ngăn. Con người trở nên vô cảm, có lẽ vì sợ rắc rối và không muốn liên lụy đến mình. Điều này không chỉ xuất hiện ở cá nhân mà còn ở các cơ quan nhà nước. Một số tổ chức giàu có thường bóc lột người dân, bỏ qua những mảnh đời khó khăn. Tình thương và lòng chia sẻ đã biến mất, và cuộc sống trở nên lạnh lùng, thờ ơ.
Nếu tiếp tục như vậy, cuộc sống sẽ mất đi tình thương, lòng cảm thông và truyền thống đạo đức quý báu. 'Bệnh vô cảm' làm cho mỗi người chỉ nhìn vào bản thân mình. Sự giàu có và thành công không mang lại hạnh phúc khi sống một mình. Sự hạnh phúc đích thực là khi chúng ta biết sống vì người khác, san sẻ và chia sẻ. Chúng ta cần học cách yêu thương, dù chỉ là chút ít. Mỗi hành động nhỏ có thể tạo nên sự thay đổi lớn.
Cuộc sống đơn giản là việc học cách yêu thương. Hãy chia sẻ, giúp đỡ, và trao đi những điều nhỏ nhất. Sự trao đi yêu thương có thể mang lại hạnh phúc và làm cho cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn. 'Bệnh vô cảm' không phải là do cuộc sống công nghiệp, mà là do sự thiếu nghiêm túc trong giáo dục và giáo dục tốt đẹp. Hãy đặt câu hỏi này cho các nhà giáo dục và nhà nghiên cứu xã hội để tìm hiểu về nguyên nhân và giải pháp cho vấn đề này.
Trong bản nhạc 'Mưa hồng', nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã viết: 'Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ'. Hãy sống chậm lại, đừng để cuộc sống cuốn trôi bạn! Đừng lạc quan đến mức quên mất tất cả! Hãy giữ cho trái tim ấm áp, không để nó lạnh lẽo. Đừng để bản thân dừng lại, nhận ra bạn đã mất nhiều điều quan trọng! Hãy nuôi dưỡng lòng nhân ái và tình thương, chống lại 'bệnh vô cảm'. Và hãy nhớ: ngày mai có thể không đến, hãy trân trọng những điều bạn có ngay hôm nay.
Bài mẫu số 3: Chia sẻ suy nghĩ về bệnh vô cảm trong đời sống hiện nay
Nếu sống mà thiếu tình cảm, chúng ta tự hủy hoại bản thân. Truyền thống 'thương người như thể thương thân' là vốn có của người Việt. Nhưng xã hội ngày càng phát triển, có những người mòn mỏi truyền thống đẹp đấy. Họ mang trong mình căn bệnh vô cảm - một sự đe dọa nguy hiểm.
Bệnh vô cảm không xuất hiện trong sách y học, nhưng lại gây ra nhiều hệ lụy đau lòng. Các căn bệnh nặng như AIDS đang được chú ý, nhưng bệnh vô cảm không đơn giản chỉ là vấn đề cá nhân mà là vấn đề của xã hội, một vấn đề nhân đạo.
Nhận diện 'biểu hiện lâm sàng' của căn bệnh này là dễ dàng. Ngày qua ngày, chúng ta chứng kiến những hành động vô cảm nhưng thường coi đó là điều bình thường. Những hành động thô bạo không bị ngăn chặn, người yếu đuối bị đối xử bất công mà không có sự bênh vực. Lí do 'đó là việc của kẻ khác, chả có gì phải quan tâm...' chỉ tạo điều kiện cho những hành động xấu xa. Đặc biệt, khi chúng ta chứng kiến người bị nạn rời đi, nhận thức ánh nhìn lạnh lùng, vô tâm, thậm chí có người lợi dụng cơ hội để lấy đồ của họ. Đó là những người không có lòng trắc ẩn trước đau khổ của người khác, không có lòng phẫn nộ hoặc bất bình trước điều xấu xa. Những cách sống khô khan và kém tình cảm như vậy là đáng tiếc. Càng đau đớn hơn khi nó tồn tại ở mọi tầng lớp và lứa tuổi. Một đứa trẻ có thể tàn phá chuồn chuồn như một thú vui, không biết đau đớn hay sợ hãi. Nhiều bậc cha mẹ cũng xem đó chỉ là trò chơi với động vật. Tuy nhiên, họ không hề biết rằng họ đang gieo vào lòng trẻ mầm mống của căn bệnh vô cảm.
Có lúc chúng ta nghĩ rằng giới trẻ là nhóm người thông minh nhất vì họ có kiến thức. Nhưng thực tế không như vậy. Họ chỉ được dạy về kiến thức khoa học, ít khi họ được giáo dục về cách sống tình cảm, cách đối nhân xử thế. Những lý thuyết nhàm chán ngày càng trở nên vô dụng. Họ chỉ có thể sống tốt hơn nếu môi trường xã hội họ sống đầy đủ tình cảm. Do đó, cảnh chia rẽ và ánh mắt dè bĩu, khinh thường của giới trẻ là điều không hiếm. Họ sẵn lòng chi tiêu cho những thứ vô ích nhưng không dám bỏ vài nghìn để mua một tờ báo hay một tờ vé số khi các em nhỏ năn nỉ... Ai dám khẳng định rằng đó là nền văn minh?
Những người lãnh đạo và những nghề nghiệp lương tâm như bác sĩ, giáo viên, nếu họ trở nên vô cảm, thờ ơ trước nỗi khổ của người nghèo, thì làm thế nào? Cuộc sống ngày càng hối hả, mọi người theo đuổi tiền bạc và đôi khi bị chính nó điều khiển. Bản chất truyền thống đẹp đẽ bị tiền bạc che mờ. Mọi người chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân và quên đi người khác. Họ sống một cuộc sống vô cảm, thậm chí không có lòng nhân đạo, không biết quan tâm, chia sẻ. Một xã hội chỉ chứa đựng những người vô cảm là mối đe dọa tới sức khỏe của chính nó.
Chúng ta thường nghe câu: 'Người sống để yêu thương nhau'. Nếu không có tình yêu trong cách con người đối xử với nhau, chúng ta không thể gọi đó là xã hội loài người. Chính vì vậy, chúng ta cần tạo ra một môi trường sống đầy yêu thương, quan tâm và sẻ chia, để chống lại căn bệnh vô cảm.
Chủ đề Phân tích hình tượng Sóng trong bài thơ cùng tên và cảm nhận về tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu trong chương trình học Ngữ Văn 12 là một phần quan trọng mà các em cần chuẩn bị kỹ lưỡng.
Ngoài nội dung trên, các em nên tham khảo thêm phần Nghị luận xã hội về sống có trách nhiệm để đầy đủ kiến thức cho bài học sắp tới.