blogradio.vn - Xin anh đừng hiện về trong giấc mơ của em, giúp em không còn yêu anh nữa... Xin gió hãy cuốn đi nỗi buồn, mây ơi xin dẫn con tim này đi xa xôi, xin cuộc sống hãy ban cho em một con đường mới
Gửi Tới Nguyễn Thanh Tùng
Cuộc đời mỗi người chắc chắn đã trải qua ít nhất một lần yêu, dù là yêu thầm, yêu xa, tình yêu không hoàn hảo... nhưng vẫn là tình yêu. Em không biết khi nào mình đã yêu, chỉ khi xa anh, em mới nhận ra anh đã tồn tại trong tâm hồn mình.
Gần một năm lặng lẽ ngắm nhìn em, anh không chia sẻ với ai, chỉ nhìn em mỗi khi có dịp. Tại sao lúc đó em lại không nhận ra nhỉ? Có người theo dõi mà em không nhận ra. Có lẽ vì em còn trẻ (là học sinh lớp 10) nên chưa thể hiểu được tình yêu. Lạ thay, em lại là người tiếp cận anh trước, em cũng không để ý anh là ai, chỉ vì một buổi trò chuyện nhỏ trước cổng trường mà em không ngần ngại tiếp xúc với anh. (Chắc anh đã ngạc nhiên lắm đúng không?) Em nhớ rõ, vào ngày hôm đó, em cùng với bạn của anh đến gặp anh. Mặc dù không hề do dự, em đã hỏi:
- Dạ... Anh là Thanh Tùng phải không ạ?
- Được! - Anh bất ngờ nhìn vào em.
- Em là Thu Hoài. Em học lớp 10C3, lớp của em ở nhà trệt kia. - Em chỉ về phía lớp học của mình khi nói.
- Vâng! Anh biết em ngồi ở bàn đầu tiên trong lớp, đúng không?
Anh mỉm cười (trời ơi, nụ cười của anh thật đẹp), nụ cười đó khiến em ngượng ngùng. Nhưng em là ai chứ, chỉ trong nháy mắt em đã tự nhủ mình phải bình tĩnh để thực hiện kế hoạch. Em trao cho anh một quyển vở mới (từ người bạn cùng lớp với anh mang đến), nhìn anh bằng ánh mắt hồn nhiên vô tội, em ngượng ngùng nói:
- Anh viết giúp em nhé ...a...n...h
- Anh… anh không mang theo bút, và làm sao em lại đưa anh quyển vở trống thế này? Đây có phải là bút của em không?
- Dạ, anh viết vài dòng cho em cũng được, chỉ cần có chữ là được rồi
- Anh không hiểu à?
- Hiểu làm gì, viết cho em đi, ngày mai anh trả lại cho em.
- Anh không muốn viết, nếu em nói thật thì anh sẽ xem xét lại.
- Em…e…m…e…m, thật lòng thì anh phải viết đấy.
- Ừ vậy!
- Bạn học lớp anh nói: nếu anh viết vào quyển tập này vài dòng, thì em sẽ thắng một chầu chè. - Em cười xin lỗi.
- Vậy à?
- Dạ, em nói thật đấy, anh viết cho em đi, viết đi mà, làm khó em hoài. - Em quyến rũ nói.
- Không cần phải viết, anh sẽ mời em ăn chè, bất cứ lúc nào cũng được, chấp nhận không?
- Nhưng...
- Gì nữa, em muốn ăn gì anh cũng đồng ý.
- Không phải vì chè, mà... em... muốn... thắng,... các anh chị trong lớp anh muốn xem em có thể khiến anh phải say lòng không?
- Em quá khích như vậy à, anh không muốn viết đâu.
- Viết đi, anh ơi. - Em nắm chặt tay anh và lắc mạnh - Cho em thắng một lần đi mà, nha anh... lòng thương anh mà... - Em nghĩ không ai có thể chối từ trước sự cầu xin chuyên nghiệp của em, và anh cũng không phải là ngoại lệ.
- Được rồi, anh sẽ viết nhưng chỉ viết lần này thôi.
- Dạ, anh.
Hai ta đã từng quen biết nhau như vậy, anh còn nhớ không? Anh cũng thấy đáng yêu phải không? Nhớ lại bây giờ, em cảm thấy mình như một đứa trẻ con, lúc nào cũng muốn chiến thắng, lúc nào cũng muốn vượt qua mọi người.
Anh đã sáng tạo bức thư đầu tiên cho em, quyển sổ với tờ giấy hoa lung linh. Em không thể nhớ rõ nội dung mà chỉ nhớ cảm xúc lúc đọc xong. Rồi anh đề nghị em viết tiếp, sau đó lại lần lượt anh viết, em viết… Như thế, cuốn sổ tưởng chừng như là kỷ niệm tình yêu của đôi ta. Anh mới dán tấm hình 4x6 của mình vào, (đẹp trai nhưng không muốn cho em xem hình, thật khó chịu). Cuốn sổ ấy trở thành niềm vui lúc em phải xa anh. Nhưng một ngày, em không tìm thấy nó nữa, gia đình đã ẩn đi rồi. Chắc có lẽ ba mẹ muốn em tập trung vào việc học.