Kể lại trải nghiệm hiểu lầm một người bạn - Mẫu số 1
Hôm qua, khi tôi và bạn thân Linh chuẩn bị cho chuyến đi dài ngày, tôi tình cờ thấy một chú gấu bông với một vết rách ở chân. Dù đã cũ, chú gấu vẫn sạch sẽ và được đặt ở vị trí đặc biệt, cho thấy sự quan tâm của chủ nhân. Nhìn thấy nó, ký ức về thời thơ ấu của tôi lại ùa về.
Lúc đó, tôi là cô bé lớp 2, hiếu động và nghịch ngợm. Linh là bạn mới, nhỏ nhắn và dễ thương, thường ôm chú gấu bông đáng yêu trên hiên nhà khi chúng tôi chơi. Ngay lần đầu gặp, tôi đã muốn kết bạn với Linh và liên tục mời cậu ấy đi chơi, nhưng Linh luôn từ chối. Một ngày, sau khi Linh từ chối lần nữa, tôi đã cố gắng cướp chú gấu bông từ tay cậu và làm vỡ chân của nó. Linh hoảng sợ và khóc nức nở, và tôi cũng cảm thấy rất hối lỗi.
Tôi an ủi Linh khi thấy cô bé khóc và hứa sẽ sửa chữa món gấu bông bị hỏng. Linh lo lắng hỏi tôi có làm được không, và tôi yêu cầu cô ấy hứa sẽ đi chơi với tôi. Linh đồng ý ngay lập tức. Đêm đó, lần đầu tiên tôi cầm kim khâu để vá lại chiếc chân gấu. Dù tay bị đau nhưng tôi vẫn kiên trì làm việc. Mặc dù mẹ tôi sẵn sàng giúp đỡ, tôi từ chối vì đã hứa với Linh. Sau một đêm vất vả, chân gấu được sửa nhưng vết may còn khá lờm chờm.
Sáng hôm sau, tôi dũng cảm mang gấu bông trả lại cho Linh, đứng im chờ đợi phản ứng của cô bé. Thay vì chỉ trích, Linh vui vẻ ôm chặt gấu bông và cảm ơn tôi nhiều lần với nụ cười rạng rỡ như hoa hướng dương. Nụ cười ấy chứng tỏ Linh đã tha thứ và đồng ý làm bạn với tôi. Từ đó, gấu bông trở thành biểu tượng của tình bạn giữa chúng tôi, và tình bạn đó vẫn luôn bền chặt dù bắt đầu từ một lỗi lầm.
Sau lần phạm lỗi ấy, tôi đã trở nên ngoan ngoãn hơn và học được nhiều bài học quý giá. Kinh nghiệm đó đã giúp tôi trở thành người điềm tĩnh và chín chắn hơn. Mỗi khi cảm thấy tức giận hoặc hành động thiếu suy nghĩ, tôi lại nhớ đến hình ảnh chân gấu bông bị rách và những giọt nước mắt của Linh để tự nhắc nhở bản thân kiềm chế.
Kể về trải nghiệm hiểu lầm của một người chọn lọc - Mẫu số 2
Mỗi người trong chúng ta đều có một người bạn thân, một mối quan hệ quý giá thời học sinh. Đó là những kỉ niệm sâu sắc về tình bạn đó. Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm đáng nhớ nhất của mình với người bạn ấy.
Tôi và Vân đã là bạn thân từ khi còn học mẫu giáo. Chúng tôi thường chơi cùng nhau và dù có vài lần cãi vã nhỏ nhặt, chúng tôi luôn làm hòa và trở nên thân thiết hơn. Ngày sinh nhật của tôi, mẹ tặng tôi một chiếc vòng tay rất đẹp. Tôi đeo nó đến lớp để khoe với các bạn và Vân. Mọi người đều khen ngợi chiếc vòng, nhưng Vân chỉ im lặng nhìn mà không nói gì.
Trong giờ giải lao, tôi mời Vân cùng ra chơi nhưng cậu ấy từ chối và chỉ chăm chú vào chiếc vòng của tôi. Sau khi để chiếc vòng trên bàn và đi ra ngoài chơi, tôi quay lại lớp và không thấy chiếc vòng đâu. Tôi hỏi Vân, nhưng cậu ấy nói không biết. Tôi cũng hỏi các bạn khác nhưng không ai biết chiếc vòng đã đi đâu.
Tôi nhớ lại cảnh Vân nhìn chăm chú vào chiếc vòng khi mới vào lớp. Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu Vân có phải là người lấy chiếc vòng của tôi không. Sự tức giận khiến tôi nói những lời gay gắt với Vân, cáo buộc cậu ấy là kẻ trộm. Các bạn trong lớp phản ứng, mắng cả tôi và Vân. Vân cảm thấy bị tổn thương và khóc vì bị cáo buộc không đúng.
Cô giáo vào lớp và gọi tôi và Vân ra để giải quyết vấn đề. Tôi kể lại sự việc và các bạn bênh vực tôi. Đột nhiên, bạn ngồi cùng bàn phát hiện chiếc vòng của tôi trong ngăn nhỏ của cặp sách. Tôi vội vàng xin lỗi Vân và trả lại chiếc vòng cho cậu ấy. Cô giáo nhắc nhở tôi cần kiểm tra kỹ lưỡng trước khi đưa ra kết luận để tránh oan sai.
Vân mất một thời gian dài mới tha thứ cho tôi, và trong khoảng thời gian đó, tôi cảm thấy rất hối hận về những gì đã xảy ra. Đây là một bài học đáng nhớ, từ đó tôi học được nhiều điều quý giá. Tôi xin lỗi Vân vì đã vô tình vu oan và hứa sẽ học từ lỗi lầm của mình.
Kể về trải nghiệm hiểu lầm của một người chọn lọc - Mẫu số 3
Tôi và Lan đã là bạn học cùng lớp từ năm ngoái. Trong học kỳ vừa qua, thầy chủ nhiệm đã sắp xếp để chúng tôi ngồi cạnh nhau. Chúng tôi rất hợp tính, thường xuyên cùng chơi và trò chuyện.
Một ngày nọ, tôi phát hiện số tiền mẹ đưa để đóng học phí đã biến mất. Tôi hoang mang và không biết khi nào mình đã làm mất. Ngay lúc đó, tôi bắt đầu nghi ngờ Lan chỉ vì cậu ấy ngồi gần tôi. Tôi nghi ngờ và cả buổi học, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Tôi cảm thấy Lan cũng nhận ra sự nghi ngờ của tôi và có thể giải thích, nhưng tôi không cho cậu ấy cơ hội.
Khi về nhà, tôi phát hiện số tiền đó đã để quên trong ngăn tủ bàn học. Tôi tự trách bản thân và tự hỏi tại sao mình lại nghi ngờ Lan. Tôi lo lắng không biết có làm tổn thương Lan không và liệu cậu ấy có giận tôi không. Cả ngày hôm đó, tôi liên tục suy nghĩ về vấn đề này.
Sáng hôm sau, tôi không dám đến trường và không biết làm thế nào để đối mặt với Lan. Cuối cùng, tôi quyết định xin lỗi Lan. Mẹ đưa tôi đến trường và tại cổng, tôi đã xin lỗi Lan về sự hiểu lầm hôm qua. Lan nhìn tôi với nụ cười và nói: 'Không sao đâu, đã quên rồi mà'.
Lan đã tha thứ cho tôi, điều này hoàn toàn trái ngược với những lo lắng mà tôi đã có. Tôi cảm thấy rất hối tiếc vì đã nghi ngờ Lan. Từ đó, tôi luôn tự nhắc nhở mình phải cân nhắc kỹ lưỡng trước khi hành động để không mắc phải những sai lầm tương tự.
Kể về trải nghiệm hiểu lầm của một người chọn lọc - Mẫu số 4
Ngày hôm qua, khi tôi và bạn thân Linh chuẩn bị cho chuyến đi chơi dài ngày, tôi bất ngờ thấy một chú gấu bông với chiếc chân bị rách. Dù đã cũ, chú gấu vẫn rất sạch sẽ và được đặt trên kệ cao, chứng tỏ đã được chăm sóc kỹ lưỡng. Nhìn thấy nó, tôi không khỏi nhớ lại những kỷ niệm thời thơ ấu của mình.
Hồi đó, tôi là một cô bé lớp 2, nghịch ngợm và năng động. Linh là một bạn mới dễ thương vừa chuyển đến, luôn ôm một chú gấu bông xinh xắn và ngồi trên hiên nhà, nhìn các bạn chơi đùa. Ngay từ lần đầu tiên gặp Linh, tôi đã rất muốn kết bạn với cô ấy. Tôi đã nhiều lần mời Linh đi chơi nhưng cô ấy luôn từ chối. Một hôm, sau khi Linh từ chối lời mời của tôi, tôi đã bất ngờ cố giành lấy con gấu bông từ tay cô. Chúng tôi đã giằng co, dẫn đến việc chân gấu bị rách chỉ, và bông bên trong lòi ra.
Linh hoảng sợ và khóc nức nở, tôi cũng cảm thấy lo lắng và không biết phải làm gì. Sau một lúc suy nghĩ, tôi đã nói:
'Đừng buồn, để mình sửa chiếc gấu bông này cho cậu nhé.'
'Cậu có làm được không?' Linh hỏi với ánh mắt nghi ngờ như mèo con.
'Chắc chắn rồi. Nhưng cậu phải hứa sẽ đi chơi cùng mình thì mình mới sửa được.'
Linh ngay lập tức đồng ý. Tối hôm đó, lần đầu tiên trong đời, tôi cầm kim khâu và cố gắng vá lại vết rách trên chân gấu. Mặc dù kim đâm vào tay đau nhói, tôi vẫn kiên trì làm việc. Dù mẹ tôi đã sẵn sàng giúp đỡ, tôi từ chối vì đã hứa với Linh. Sau một buổi tối vất vả, chân gấu được sửa nhưng vết may còn rất lờm chờm và xấu xí.
Sáng hôm sau, tôi mạnh mẽ mang gấu bông trả lại cho Linh. Tôi im lặng đứng chờ đợi phản ứng của cô ấy. Linh không chỉ nhận gấu bông mà còn vui mừng, cảm ơn tôi và cười rạng rỡ như hoa hướng dương. Nụ cười đó cho thấy Linh đã tha thứ và đồng ý làm bạn với tôi. Từ đó, gấu bông trở thành biểu tượng của tình bạn giữa chúng tôi. Dù bắt đầu từ một lỗi lầm của tôi, tình bạn giữa tôi và Linh vẫn luôn bền chặt và hạnh phúc.
Từ đó, tôi đã rút ra được bài học quý giá và trở nên điềm tĩnh hơn. Mỗi khi cảm thấy nổi giận, tôi lại nhớ đến hình ảnh chân gấu bông rách và nước mắt của Linh để tự nhắc nhở bản thân phải kiềm chế.