Năm nay, mùa đông trì hoãn do tác động của hiệu ứng nhà kính. Dự báo vẫn cho thấy nhiệt độ có thể giảm xuống dưới 10℃, vì vậy hãy đảm bảo giữ ấm cơ thể khi ra ngoài...
Tiếng nói ấm áp của cô phát thanh viên đôi khi bị gián đoạn bởi tiếng rè rè từ chiếc radio cũ kĩ. Lúc còn đi học, trước khi ra đi, bà đã đặt một chiếc radio Tàu vào vali của cháu. Dù radio đã bắt đầu tróc sơn, nhưng nó vẫn luôn có ích cho chị: “Mang nó đi, nghe để không cảm thấy cô đơn trong căn phòng trọ của mình.” Giờ đây, chị đã đi làm và chiếc radio vẫn còn đó, mặc dù đã trải qua nửa vẻn vẹn sơn.
Chị Thanh vội vàng tắt radio, khoác thêm một lớp áo và chuẩn bị ra ngoài. Buổi liên hoan cuối năm của công ty yêu cầu mặc áo len đỏ, nhưng chị không có một chiếc áo len đỏ nào. Chưa từng nghĩ đến việc mua một chiếc mới, Thanh cảm thấy hơi miễn cưỡng trước nhu cầu mua sắm bất ngờ này. Chiếc áo len của chị đã cũ và xù lông, nhưng chị vẫn chưa muốn thay đổi, dù có lúc len bắt đầu rơi ra. Dù ai cũng khuyên chị thay áo mới, nhưng chị vẫn giữ nguyên: “Chưa đến lúc.” Thanh cảm thấy thiếu thiếu khi không mặc chiếc áo, đó là chiếc áo cuối cùng mà bà nội đã đan cho chị.
Bà từng đan rất nhiều chiếc áo, mỗi mùa đông đều thế. Thanh đã biết điều này từ khi còn là một đứa trẻ. Chưa bao giờ nghĩ rằng nếu không có những chiếc áo đó, mùa đông của bà sẽ trở nên thế nào. Mùi của gió đông cho chị là hương của những cuộn len cũ và tiếng tháo ra len rách. Mỗi buổi sáng, tiếng gió rít và cào cửa sổ làm Thanh nhớ đến những kỷ niệm, chỉ kết thúc khi chị thở dốc từ hai mũi ngạt ngào...
Sáng sớm ngày đầu tháng mười một, cô bé vừa mơ màng, vừa cố gắng giã từ chiếc chăn sau khoảng mười phút đấu tranh với âm thanh roẹt roẹt từ phía nhà. Khi tỉnh giấc, cô bé gầm gừ trong cổ họng và vươn tay mở cửa sổ để ánh sáng soi vào, tìm hiểu nguồn cơn thức giấc của mình. Một luồng gió lạnh thổi vào làm cô rùng mình. Mùa đông đã đến.
“Sao lại lạnh thế nhỉ?” Cô bé nhìn sang bà nội, nhận ra bà đã ngồi đó và tháo chiếc áo len từ lúc nào rồi.
Dù trời vẫn chưa hoàn toàn sáng, ánh sáng xám xịt từ ngoài trời chiếu vào, làm sáng bóng mái tóc xám của bà, tỏa qua vai áo màu khói và chạm vào đôi tay của cô bé khi nó cuộn len thành từng quả cầu. Bà đã tháo ra nửa chiếc áo. Thanh vén màn, nhảy xuống sàn nhà, cảm thấy lạnh buốt từ gạch lạnh và suýt trượt ngã. Cô chạy tới bám lấy bà, lắc lư vai bà:
- Bà ơi, đừng đan áo nữa.
Bà, với tính lãng đã đáp lại:
- Ừ, bà sẽ tháo áo cũ ra để đan lại chiếc áo mới rộng rãi hơn cho em.
Bà tưởng rằng nó hỏi: 'Bà đang đan áo à?'. Mặt thanh nhăn, cố tỏ ra tức giận, hai con mắt nhìn chằm chằm vào nhau, lông mày đỏ ửng, và nó đến gần tai bà hét to từng tiếng: 'Bà! Đừng! Đan! Áo!!' Lúc này bà mới nghe rõ. Bàn tay đan len dừng lại, bà nhìn lên, những nếp nhăn trên khuôn mặt rám nắng mở ra, bà hỏi nó:
- Tại sao không đan? Mùa đông đến rồi, vài hôm nữa sẽ lạnh lắm, phải mặc áo len không thì bị cảm.
- Nhưng áo bà đan xấu quá. Em không thích.
- Sao lại xấu? Bà đan cẩn thận lắm đấy, em yên tâm đi. Đây này, áo len năm ngoái mỗi mũi đều đều nhau hết đấy. Hoặc là bà mua len mới đan cho em, được không? Đừng mặc áo dệt, áo dệt mỏng lắm, không đủ ấm...
Không cần đợi bà nói hết, Thanh ngúng ngoắng đứng dậy, chạy vào bếp với mẹ: 'Con không mặc áo bà đan! Con không mặc áo bà đan! Con không thích đâu! Mẹ mua áo len màu hồng in hình người tuyết cho con!!!'
Năm đó nó thật sự không mặc áo bà đan. Mẹ dắt nó vào cửa hàng trên thị trấn, cái cửa hàng có cửa kính và mỗi khi mở cửa bước vào lại nghe tiếng chuông leng keng. Ở đó có rất nhiều áo đẹp, màu sắc phong phú, lại còn in hình đủ kiểu. Với cô bé ít khi được ra ngoài nhà, cửa hàng đó như là thiên đường trên đất liền. Khắp nơi đều là áo váy đẹp mê ly, không biết chọn cái nào mới đúng. Mẹ mua cho nó hai cái áo để thay đổi. Có áo mới, cô bé yêu cầu mẹ mặc ngay 'Mẹ cho con mặc thử đã rồi giặt đi mẹ'.
Nó rất vui sướng vuốt nhẹ bụng, cảm thấy chiếc áo len mềm mại như vải satin, không giống như chiếc áo len do bà đan với sợi len thô và không có hình vẽ gì. Nó nhảy nhót ra ngoài hẻm, tự hào khoe tấm áo mới, in hình chú tuần lộc nâu đứng trên tuyết trắng với bạn bè nhỏ tuổi. Cô bé cười rộn ràng và quyết tâm từ nay sẽ không bao giờ mặc áo len do bà đan nữa. Năm đó, Thanh đã mười tuổi.