trang web radio - Ôm lấy người nhỏ bé vào lòng, an ủi như một đứa trẻ. Thảo thổn thức vì biết tình yêu của mình không còn trọn vẹn nữa, không chỉ thuộc về riêng mình mà là của mọi người.
Tiếng chuông giáo đường điểm tám giờ tối, làn gió thu của Hà Nội làm say lòng người. Một say đắm dành cho những người yêu, lá rụng và làn gió nhẹ nhàng vuốt mái tóc của phụ nữ. Thảo đứng ngắm dòng nước và ánh đèn phố rơi xuống. Trái tim nặng trĩu với nỗi khổ đau, tâm trạng đau như cắt cỏn cạnh trong tâm hồn cô gái chập chững bước vào tuổi hai mươi.
Thảo, sinh viên năm thứ ba tại Đại học Sư phạm Hà Nội, xinh đẹp và dễ thương, mang vẻ đẹp duyên dáng của người con gái phố thị. Vẻ đẹp hiền lành và giản dị là điểm nổi bật trong tâm hồn của cô sinh viên. Ba năm trở lên Hà Nội, Thảo nảy sinh những khát khao của tuổi trẻ với những ước mơ sáng sủa. Nhưng sau ba năm, cô đã trải qua mối tình đẹp nhất của cuộc đời mình.
Hồi tưởng về mối tình đó, Thảo không ngừng rơi nước mắt trong đêm thu se lạnh, cảm giác cô đơn kéo dài. Thảo quen biết Cảnh từ khi cô là học sinh lớp 12, Cảnh lúc đó là sinh viên năm nhất. Dù xa nhau về địa lý nhưng họ đã gắn bó với nhau trong suốt thời gian học đại học.
- Anh Cảnh ơi, anh có cảm thấy mệt mỏi vì luôn ở bên em như vậy không?
Hôm nay lại đột nhiên có khách ghé thăm, cảm giác hơi gớm!
Anh vừa đi làm, đi học, còn phải dạy em nữa, mệt quá đi!
Chỉ mong em tốt nghiệp cấp 3 giỏi, đỗ vào trường đại học, chúng ta cùng nhau cố gắng.
Cùng nhau cố gắng, từ đó mình có thêm động lực, Thảo cảm thấy vui khi nghe lời động viên.
Khi yêu, con người thường hướng về đối tượng mình nhớ. Dù ở xa nhưng mọi thứ gắn bó với người ấy, tim ta vẫn reo lên.
Thảo cố gắng học để được đến Sài Gòn, gần Cảnh. Động lực ấy khiến Thảo chăm chỉ hơn trong học tập, nhưng duyên số có lẽ không ủng hộ.
Khi biết điểm thi đại học, Thảo cảm thấy thất vọng và buồn bã. Dù đã cố gắng hết sức nhưng kết quả không như mong đợi. Có lẽ không khí ở miền Bắc muốn giữ lại những người nhạy cảm. Thảo đã đỗ vào trường Sư phạm Văn ở Hà Nội, mặc dù buồn vì không được học cùng Cảnh ở Nam nhưng có lẽ số phận đã quyết định như vậy.
Anh Cảnh, em không thể học ở Nam cùng anh được nữa.
Con bé này, quan trọng là em thích ngành học đó, nơi học không quan trọng. Anh mong em sống với bản thân mình, không phải vì người khác. Vì những thứ từ bên ngoài dễ vỡ lắm!
Em biết rồi, nhưng em muốn học ở đó cùng anh vui thôi.
Con bé này! Anh không thể đi học ở đó nữa, đường xa xôi lắm, về nhà cũng khó.
Dù biết vậy nhưng Thảo vẫn cảm thấy buồn, buồn vì không ở bên người mình yêu thương. Tình cảm của Thảo dành cho Cảnh đặc biệt lắm, chỉ cần nhìn thấy Cảnh qua điện thoại, lòng Thảo đã ấm áp. Dù cách xa geografical, tình cảm vẫn không đổi. Cảnh vẫn quan tâm Thảo, hỏi thăm sức khỏe mỗi ngày, nhắc nhở và dặn dò. Tình cảm này sâu đậm nhưng không thể nào buông bỏ.
Khi yêu, người ta có thể hy sinh tất cả cho người mình yêu. Sau bao nhiêu gian nan, hai người cuối cùng cũng đến với nhau vào một chiều thu ở Hà Nội.
Anh Cảnh, anh thấy mùa thu ở Hà Nội thế nào?
Đã mấy năm rồi anh không được trải nghiệm mùa thu ở Hà Nội như thế này! Thật dễ chịu.
Anh có dự định quay về Hà Nội làm việc sau khi ra trường không?
Nếu đó là điều em muốn.
Cảnh trả lời và nhìn Thảo một cách yêu thương.
Tại sao lại là em muốn?
Vì anh muốn biết ý kiến của em.
Thảo mỉm cười: Em không quan trọng như vậy đâu.
Em rất quan trọng, quan trọng hơn cả trong cuộc đời của anh.
Cảnh nhìn Thảo và vuốt nhẹ mái tóc.
Đã lâu không gặp, em đã thay đổi nhiều! Không còn là cô bé học sinh như trước nữa.
Thảo mỉm cười nói:
Sinh viên năm 2 rồi, anh đừng coi em như con nít như trước nữa.
Gió nhẹ nhàng, cành lá rung rinh, tiếng chuông nhà thờ vọng lên trong buổi chiều thu.
Hôm nay nhà thờ có lễ, chúng ta vào tham dự Thánh Lễ nhé!
Vậy anh dẫn em đi nhé - Thảo đáp
Trong buổi lễ đó, Thảo và Cảnh được tham dự lễ cưới của một cặp đôi trẻ. Không khí trong nhà thờ thật tuyệt vời, với những lời cầu chúc và hứa hẹn của cô dâu và chú rể. Thảo nhìn Cảnh, có lẽ muốn nói điều gì trong lòng nôn nao.
Cảnh đưa Thảo về trên con đường quen thuộc. Cơn gió làm lạnh người ai đứng trước nó. Anh vội cởi áo khoác ra, đưa cho Thảo với cử chỉ âu yếm.
Mặc chiếc áo này, để ấm nhé! Không may mai em ốm, anh không thể đến được.
Em khỏe lắm, anh yên tâm. Những làn gió này không làm em sa sút được đâu.
Thảo cười và nói:
Đừng quá lạnh lùng, mọi người đều có giới hạn, không phải ai cũng đủ sức để đối mặt.
Cảnh cài cúc áo khoác cho Thảo. Trái tim Thảo ấm áp với cử chỉ ấy, cảm thấy nhỏ bé trước Cảnh, người luôn nuông chiều mình.
Trên đường về nhà, không gian yên bình. Thảo muốn nói chuyện nhưng có vẻ như có điều gì đó ngăn cản cô.
Hôm nay lễ cưới đẹp nhỉ, anh Cảnh?
Ừ, anh cũng thấy vậy, họ trông hạnh phúc.
Em mong mai sau em cũng được như vậy
Cảnh ôn hòa nói: Chắc chắn sẽ đến lúc đó thôi.
Nhưng em mong rằng em có thể tìm được người em yêu, nhưng nếu không có ai thương em thì sao.
Cảnh cười nói: 'Nếu không ai lấy em, anh sẽ lấy em luôn'
Câu nói ấy làm tim Thảo ấm lên. 'Anh đã nói rồi, nếu không làm như lời anh, em sẽ cho anh biết chạm tay đấy'
Thảo tựa đầu vào vai Cảnh, cảm nhận nhịp thở của hai trái tim dưới bầu trời đêm. Tình yêu của họ ngày càng sâu đậm. Mặc dù ở xa nhau, nhưng họ vẫn sẵn lòng hy sinh cho nhau. Yêu xa đôi khi khiến con tim đau đớn, nhưng họ vẫn luôn gắn bó và quan tâm đến nhau.
Gần ba năm trôi qua kể từ ngày Cảnh tỏ tình với Thảo. Họ vẫn mãi bên nhau, quan tâm và yêu thương nhau. Thảo luôn nhớ về Cảnh và cảm thấy hạnh phúc khi ở bên anh.
Tình yêu thật khó đoán định.
Hôm đó là ngày truyền chức Linh Mục cho các Thầy dòng. Cảnh bay từ Sài Gòn ra Hà Nội để tham dự lễ này. Anh cũng dẫn Thảo đi để gặp gia đình và ra mắt ba mẹ. Mặc dù Cảnh đã quyết định sẽ kết hôn với Thảo sau khi cô ra trường, nhưng có lẽ tương lai sẽ tuân theo ý trời.
Con chào chú. Cảnh tươi cười chào
A! Cảnh à, con về dự Thánh Lễ của chú à? Cảm ơn con nhiều nhé. Sao rồi, dạo này trưởng thành hơn rồi nhỉ?
Dạ vâng, con cảm ơn chú! Con không trưởng lên nhiều, chỉ là mỗi năm lại thêm một tuổi mới thôi, con phải thích ứng với thời gian.
Chú cười nói: Ừ, sau này tham dự Thánh Lễ cầu nguyện cho chú nhé.
Cảnh đáp: Vâng, chú yêu của cháu. Nhưng chắc chú cầu nguyện cho con nhiều hơn chứ.
Hay là con đi tu đi Cảnh
Khi nhìn thấy con, tôi không khỏi bật cười và tự hỏi làm thế nào mà tôi có thể tu hành như vậy được!
Tôi nói: Trong cuộc sống này, không ai có thể biết trước được điều gì.
Đúng vậy, cuộc sống là như vậy, chỉ cần biết rằng việc Cảnh tu hành là một điều phi thường, cần có ân phúc từ Thiên Chúa mới có thể hy sinh như vậy, sống không gia đình, sống với tinh thần yên bình, khiêm tốn và biết bao điều khác.
Trong buổi lễ truyền chức đó, tôi cảm nhận được một điều gì đó kỳ lạ, tôi cảm thấy không khí tràn ngập linh thiêng, nó ảnh hưởng đến tâm hồn của tôi. Tôi không hiểu tại sao, nhưng câu nói: 'Hoặc là con đi theo con đường tu hành, Cảnh của chú vẫn vang vọng trong tôi. Tôi nhìn Thảo đang ngồi bên cạnh và bỗng cảm thấy lo lắng cho tương lai, trong lòng tôi bắt đầu có cảm giác giằng co nơi đáy tâm hồn.
Từ khi tham dự buổi lễ truyền chức, tôi suy nghĩ nhiều hơn, ngoài việc quan tâm đến Thảo, tôi còn băn khoăn về cuộc sống tu hành. Tôi không biết là từ khi nào và tại sao tôi lại nghĩ về những điều này, tôi chỉ biết rằng đó như là một điều khao khát mà không thể giải thích. Một tháng, hai tháng, ba tháng, tôi rơi vào trạng thái suy tư và đấu tranh giữa hai sự lựa chọn, một là tình yêu, là hạnh phúc cá nhân với Thảo, ý định xây dựng tổ ấm gia đình, và một là hình ảnh của một người sống đời sống tu hành, đang thu hút tôi hướng tới một mục tiêu cao hơn, để bỏ qua danh vọng, vị trí, và lợi ích cá nhân để phục vụ mọi người.
Cuối cùng, điều gì đến sẽ đến, không ai có thể tránh khỏi những gì sắp xảy ra trong cuộc sống. Vào ngày đó, tôi cử chuyến bay ra Bắc để chúc mừng sinh nhật lần thứ 20 của Thảo, một phần là để nói ra tất cả những kế hoạch mà tôi đã suy nghĩ và lựa chọn suốt thời gian qua. Giữa lý tưởng và tình yêu, tôi đã chọn lý tưởng cho cuộc sống của mình. Tôi không thể giải thích quyết định của mình, nhưng tôi biết rằng mình nên thử sống như vậy.
Chúc em một tuổi mới tràn đầy bình an, mãi luôn xinh đẹp và hạnh phúc nhé
Thảo cười và trả lời: Em cảm ơn anh đã ở bên cạnh, cảm ơn anh vì tất cả.
Cảnh ôm Thảo với tâm trạng đầy xúc động, nhìn thấy gương mặt của Thảo, anh cảm thấy như mình là kẻ tồi tệ nhất, đã làm tổn thương người mà anh yêu thương đến như vậy.
Đang đi bên nhau trên con đường rợp hoa sữa, hai người cảm thấy bình yên và hạnh phúc. Cả hai đều yêu mùi hoa sữa, vì họ biết rằng mùa thu không thể hoàn hảo nếu thiếu đi mùi hoa sữa.
Cảnh nghiêm túc nói: Thảo ơi, anh sẽ theo đuổi con đường tu.
Thảo cười nhạo, nghĩ rằng anh đang đùa: Anh muốn tu hả?
Cảnh không đùa, mặt mày nghiêm trọng: Anh nói thật đấy, anh sẽ đi tu. Anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Anh đã sống trong sự lưỡng lự suốt thời gian qua, anh... anh không thể giải thích được.
Thảo im lặng một lúc vì cảm thấy câu nói đó rất nghiêm túc.
- Vậy còn chúng ta và tình yêu của chúng ta thì sao, anh... anh không còn yêu em nữa phải không! Tại sao anh lại chọn điều đó?
- Anh không thể giải thích được, chỉ biết rằng trong lòng anh, đang cháy bùng lên một tình yêu muốn phục vụ mọi người như chú của anh vậy.
Cảnh kể cho Thảo nghe mọi kế hoạch của mình, thông báo rằng tháng sau anh sẽ thử sức với con đường tu hành. Anh sẽ ở lại nếu cảm thấy phù hợp với sứ mệnh của mình. Thảo không cầm được nước mắt trước những lời nói của Cảnh, không hiểu tại sao mọi thứ lại thay đổi nhanh chóng như vậy, càng không hiểu điều gì đã làm cho Cảnh thay đổi đến như vậy.
- Em muốn ở một mình, anh có thể về trước được không? Thảo hỏi
- Anh chở em về thôi, trời sắp mưa rồi đấy!
- Em chỉ muốn ở một mình, anh về trước đi, em sẽ về sau.
- Cảnh im lặng, hiểu tâm trạng của Thảo, anh rời đi lặng lẽ về phía sau.
Ngoài kia, cơn mưa bắt đầu rơi, những giọt mưa như thấm đẫm hàng nghìn suy nghĩ và câu hỏi. Cả hai đứng dưới mưa, một người khóc to, một người khóc trong lòng, không hiểu tại sao con người có thể tồi tệ như vậy.
Khi Cảnh thông báo về quyết định của mình đi tìm hiểu đời tu, mọi người đều ngạc nhiên, nhưng vì tôn trọng quyết định của Cảnh, họ đồng ý.
Chỉ có Thảo đau đớn khi biết người mình yêu sắp xa cách, không trả lời tin nhắn, không chuyện trò, chỉ biết ngồi một mình buồn rầu. Tình yêu không thể ép buộc, nhưng đối với Thảo, ngoài Cảnh ra, cô không thể yêu ai khác. Cảnh đã chiếm trọn trái tim của Thảo nhưng giờ lại muốn rời xa. Trái tim có những điều lý trí không hiểu được. Thảo cảm thấy mệt mỏi trong những suy nghĩ, nhưng suy nghĩ không giải quyết được vấn đề gì.
Mọi việc sẽ đến, hai ngày trước khi Cảnh quyết định vào dòng, Thảo muốn gặp Cảnh lần cuối để kết thúc im lặng giữa họ từ lâu.
- Mai anh sẽ vào dòng đúng không? - Cảnh nói để xua đi bầu không khí nặng nề.
- Anh chắc chắn sẽ vào!
- Cảnh không nói gì thêm, nhưng Thảo hiểu: Em hiểu rồi, anh không cần phải nói nhiều đâu!
- Em hãy ở nhà và chăm sóc sức khỏe của mình, hãy ăn uống đủ, ăn ít không tốt cho sức khỏe đâu.
- Anh cũng vậy, cố gắng tu tập thật tốt nhé!
Nói điều này, Thảo cố nén nước mắt, nước mắt giờ đây không rơi ra ngoài nữa nhưng nỗi đau vẫn còn đọng trong tâm hồn.
- Em tôn trọng quyết định của anh!
- Cảnh nói: Hãy nhớ đến nhau trong lời cầu nguyện nhé!
- Em chắc chắn sẽ rất nhớ anh, nhưng anh có thể để em ở gần anh thêm một chút được không?
Cảnh ôm Thảo vào lòng, vỗ nhẹ nhàng, an ủi như một đứa trẻ. Thảo khóc từng giọt, trái tim đau như bị cắt vì biết rằng tình yêu của họ sẽ không còn trọn vẹn nữa, không chỉ là của họ mà là của tất cả.
- Cho em được gần anh thêm một chút, chỉ một chút thôi, vì ngày mai anh sẽ đi tu.