blogradio.vn - Mình đứng nhìn vào một quán cà phê ven đường, nghe bài hát mình yêu thích phát ra từ đó. Rồi mình lặng nhẹ hát theo, cảm thấy như con đường cũng nghe mình hát và hiểu được nỗi mong chờ anh đến trong lòng mình.
Vĩnh Khuyên nhìn trước mặt, bàn làm việc trong phòng ngủ của anh đầy sổ tay và cây bút quen thuộc. Anh ngồi yên lặng mở sổ ra, nơi anh đã ghi chép suy nghĩ và cảm xúc của mình.
Vĩnh Khuyên ngồi im lặng, nghĩ về thời gian trôi đi nhanh chóng. Cách đây một tuần, anh đã nói với Vĩnh Khuyên hãy chờ thêm một chút, chỉ còn mấy tháng nữa là anh sẽ về và hai người sẽ gặp nhau. Vĩnh Khuyên cảm thấy thời gian trôi đi nhanh, nhưng mỗi khoảnh khắc bên anh là quý giá.
Vĩnh Khuyên mở sổ tay.
“Ngày…
Hôm nay, lần đầu gặp anh, lòng ta ngập tràn cảm giác thân quen như đã từ lâu. Anh ngồi trên hàng ghế đại biểu, trao quà tặng cho tất cả cán bộ nhân viên. Phong bì đỏ ấn tượng chứa món tiền nhỏ tượng trưng cho chúc tết, làm lòng ta xao xuyến. Dường như từ giây phút ấy, hình bóng anh đã hiện hữu trong tâm trí.
Ta muốn chia sẻ với anh rằng:
Hằng đợi anh suốt cuộc đời.”
“Ngày…
Anh chạy đến công ty và gọi ta ra, khiến ta ngạc nhiên vì bận rộn. Nhưng anh trao ta những cây viết tuyệt đẹp. Anh nói chúng sẽ hỗ trợ cho công việc viết của ta.
Có lẽ nhờ những cây viết anh tặng, công việc của ta đã trở nên thuận lợi hơn nhiều.”