blogradio.vn - Nó là một chú chó gốc Việt, một loài chó dân dụ mà người ta thường gọi là chó cỏ. Nhưng đó là đủ, không cần phải là một giống chó đắt tiền, nó tự tin về vẻ ngoài của mình. Ngực to, eo nhỏ, chân thon, lông trắng dày pha chút đen, đôi tai cứng, đôi mắt sáng của một chú chó, chú là điều tuyệt vời trong mắt một cô bé, là bạn đồng hành, là một phần quan trọng của tuổi thơ của cô bé ấy.
Đó là hình ảnh của nó khi đã trưởng thành. Khi mới đến với cô bé, nó chỉ là một chú chó con chưa đầy hai tháng tuổi, vừa rời xa mẹ, nó sợ hãi, e sợ, thường trốn vào gầm giường hoặc góc bàn. Cô bé phải mang thức ăn, kẹo đến dỗ dành cho 'chú ơi ra đi, ra đây đi'. Dần dần khi không còn cảm thấy đe doạ, nó mới dám bò ra khỏi nơi trú ẩn. Khi cô bé đầu tiên vuốt nhẹ đầu nó, sờ nhẹ bộ lông mềm mại của nó, cô bé cười hạnh phúc, còn nó cũng cảm thấy thoải mái, dễ chịu.
Từ đó, nó và cô bé trở thành đôi bạn thân thiết. Cô bé thích ngồi vuốt ve cho nó, để nó nằm đầu lên đùi cô, cô bé đọc sách hoặc chỉ đơn giản là gãi bụng ấm của nó, nó thích lắm, thường ngủ say sưa hoặc thỉnh thoảng liếm liếm tay hoặc gặm gặm ngón tay, ngón chân của cô bé, cô bé vừa cảm thấy kích thích vừa đau, vừa cười vừa mắng nó, nhưng vẫn chiều nó, “hy sinh” đôi bàn tay hoặc chân làm đồ chơi cho nó vui chơi. Buổi chiều, cô bé thường đi dạo xung quanh khu phố, nhảy nhót trong con hẻm bên nhà. Nó luôn bám theo bên cạnh, không bao giờ rời xa, tuổi thơ của nó trôi đi êm đềm và vui vẻ bên cô bé.
Khi nó lớn lên, nó không sủa nhiều, khiến mọi người nghĩ rằng nó kỳ lạ. Khách đến nhà, nó im lặng, thậm chí còn lắc đuôi, làm cho mọi người cảm thấy bất ngờ. Người lớn trong nhà khen nó vô ích, chó không sủa làm gì. Cô bé không quan tâm, vì cô không cần nó phải làm nhiệm vụ canh nhà, cô chỉ cần một người bạn. Nhưng thấy nó bị chê trách, cô bé cũng thấy tiếc cho nó, đôi khi thử thách nó “sủa đi, sủa đi”. Nó chỉ cười vài tiếng gâu gâu, chắc chắn để cho mọi người biết nó vẫn là một con chó, không phải một cái gì đó khác. Nhưng nó không cảm thấy cần thiết phải sủa nhiều. Ngôi nhà nhỏ này, giữa một khu phố nhỏ ở một thị trấn bé, khách đến không phải hàng xóm thì là người quen của gia đình cô bé, hoặc bạn bè của cô, không có gì để gây ồn ào.
Khi trưởng thành, nó cũng có những sở thích riêng ngoài cô bé. Chú chó thường biến mất cả buổi chiều với những chuyến đi của mình. Khi trời tối, nó vẫn chưa trở về nhà, cô bé phải đi tìm kiếm nó khắp xóm, gọi tên nó và đợi trước cổng. Cuối cùng, nó mới xuất hiện. Cô bé tức giận, dùng que nhỏ để đe dọa và mắng nó. Nó cũng rất sợ, đuôi cúi xuống và nhìn ngây ngô, khiến cô bé thấy thương xót, mang thức ăn cho nó và vỗ nhẹ đầu nó kèm theo vài lời mắng. Mặc dù lúc đó nó thể hiện sự hối lỗi, nhưng vài ngày sau, nó lại lặp lại hành động đó.
Gần đây, ngôi nhà nhỏ trở nên nhộn nhịp hơn với sự xuất hiện của một chú chó con mới. Chú chó còn rất nhỏ, chưa biết đi chắc chắn nên thường vấp phải chân của người trong nhà, làm cho mọi người trong nhà phải trợn tròn mắt. Khi lớn lên một chút, chú trở nên nghịch ngợm hơn, chạy khắp nơi trong nhà, làm hỏng đồ đạc, và sủa to. Khi có người đến nhà, chú lại sủa mạnh và thụt lùi. Cô bé không tức giận với sự nghịch ngợm của chú, mà thích thú và âu yếm chú hơn. Chú cũng nghịch ngoài vườn và thường 'đốt cháy' bầy gà. Một lần, chú trêu chọc bầy gà hàng xóm và bị gà mẹ truy đuổi, chú sợ hãi và chạy về nhà, cô bé phải ra tay giải cứu trong tiếng cười vang vọng.