Chữ Nhân (仁) mang ý nghĩa là 'nhân đạo' hay đạo đức làm người, là một đức tính cốt lõi trong Nho giáo, thể hiện sự nhân ái và phẩm hạnh của con người khi hướng tới đạo đức và lòng vị tha. Chữ “Nhân” không chỉ đại diện cho con người mà còn mở rộng đến lòng nhân đức. Đây là biểu hiện bên ngoài của lý tưởng Nho giáo, theo Khổng Tử, chữ “
Theo Nho giáo, con người và phẩm hạnh là giá trị quý báu nhất, và người nhân đức là đối tượng đáng trân trọng nhất. Nhân đức và lòng tin vào con người được gọi là “nhân đức tín”, và người có nhân đức sẽ có khả năng thu phục lòng người. Nhân đức là phẩm chất hàng đầu trong việc làm người, từ các hiền nhân, quân tử, anh hùng nghĩa sĩ đến dân thường, ai cũng cần có nhân đức. Trong “Ngũ thường” (nhân, nghĩa, lễ, trí, tín), chữ Nhân đứng đầu tiên. Cổ nhân dạy rằng “có nhân thì gặp người tốt, không có nhân thì số phận gặp khó khăn, nhưng rồi sẽ được đền đáp bằng hạnh phúc”. Người có nhân biết phân biệt thiện và ác, phải và trái, đúng và sai, và không thay đổi phẩm hạnh theo hoàn cảnh. Nguyễn Trãi cho rằng “Việc nhân nghĩa là lo cho dân an cư lạc nghiệp”. Hồ Chí Minh coi chữ “Nhân” là đại diện cho nhân dân, cho rằng trong trời đất không có gì quý bằng nhân dân, và trong thế giới không có gì mạnh mẽ bằng sự đoàn kết của nhân dân. Chữ Nhân trong cụm từ “nhân văn, nhân nghĩa, nhân ái, nhân tình” thể hiện sự khoan dung và tình cảm sâu sắc.
Chú thích
Các liên kết bên ngoài
- Khổng Tử, Bách khoa Toàn thư Internet, § 6
- Yen Ooi, Ren. Nghệ Thuật Cổ Đại Trung Hoa Trong Việc Tìm Kiếm Bình An và Sự Thoả Mãn (Welbeck Books) ISBN 9781787398221