Đề bài: Thiên nhiên trong nhiều bài thơ mới (1932-1945) đẹp và gợi cảm. Hãy chứng minh điều này qua những bài thơ Tràng Giang của Huy Cận, Đây Mùa Thu Tới của Xuân Diệu, và Đây Thôn Vĩ Dạ của Hàn Mặc Tử.
Dàn ý
1. Mở bài
- Giới thiệu về tác giả và tác phẩm
- Nêu vấn đề cần được thảo luận
2. Phần chính
* Phân tích cảnh thiên nhiên trong ba bài thơ:
- Đây Thôn Vĩ Dạ của Hàn Mặc Tử là một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
+ Từ cảnh “ánh nắng hàng cau, nắng mới lên” đến những vườn rau xanh mướt “lá trúc chen ngang mặt đất”
+ Gió, mây, dòng nước, hoa bắp lay đến khung cảnh huyền ảo mông lung: “Thuyền ai dậu bến sông trăng ấy”. “Sương khói mờ nhân ảnh”.
=> Bức tranh thiên nhiên Vĩ Dạ đích thực là gợi cảm, hấp dẫn đặc biệt.
- Đây Mùa Thu Tới của Xuân Diệu là một bức tranh cảnh vật đầy buồn bã, u ám, run rẩy, khô gầy mỏng manh rét mướt... Hư ảo, đầy không khí buồn bã.
- Bài Tràng Giang của Huy Cận.
+ Bức tranh thiên nhiên “Dòng sông trải dài bên bờ buồn” ở đây vẽ nên một cảnh buồn rối ren.
+ Từ sóng gợn, con thuyền, nước chảy, đò ngang, bờ xanh, bãi cát vàng đến gió heo may, bến vắng vẻ, bèo dạt, bóng chiều buồn bã, trống trải, cô đơn, không đò, không cầu, không khói hoàng hôn.
=> Bài thơ thể hiện một “lòng quê đẹp”, “không còn khói hoàng hôn vẫn nhớ nhà”.
3. Kết luận
Nhìn chung, cả ba bài thơ Đây Thôn Vĩ Dạ, Đây Mùa Thu Tới và Tràng Giang của Hàn Mặc Tử, Xuân Diệu và Huy Cận, ba bức tranh thiên nhiên đẹp, buồn, trong trẻo, cũng là những bức tranh cảm xúc của một người buồn thời đó, mất nước trước Cuộc cách mạng tháng Tám.
Bài mẫu
Trong Thi nhân Việt Nam, nhà phê bình Hoài Thanh đã dùng từ “Một thời đại trong thơ ca” để mô tả phong trào Thơ mới (1932-1945), với các nhà thơ nổi tiếng như Xuân Diệu, Huy Cận, Hàn Mặc Tử. Đây là những nhà thơ đã góp phần làm cho thơ ca Việt Nam phong phú hơn, với hình ảnh thiên nhiên trong các tác phẩm của họ thật đẹp và lôi cuốn. Tuy nhiên, vì hoàn cảnh đất nước mất độc lập, nhân dân sống trong sự áp bức của thực dân phong kiến, nên hình ảnh thiên nhiên trong Thơ mới thường mang một vẻ đẹp buồn. Chỉ cần đọc lại các bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ của Hàn Mặc Tử, Đây mùa thu tới của Xuân Diệu và Tràng giang của Huy Cận, chúng ta sẽ nhận ra điều này rõ ràng.
Cả ba nhà thơ Hàn Mặc Tử, Xuân Diệu và Huy Cận, đại diện cho Thơ mới, đều thể hiện tình yêu thiên nhiên sâu sắc và say đắm. Với cảm hứng lãng mạn, họ đã tạo ra trong thơ mình những bức tranh thiên nhiên tươi đẹp và gợi cảm. Tuy nhiên, thiên nhiên trong thơ của họ cũng rất buồn, vì thường mang lại cho họ một cảm giác lạnh lùng, lẻ loi. Nỗi buồn của họ cũng là nỗi buồn của một thế hệ, của dân tộc phải sống trong những năm tháng tối tăm dưới thời Pháp thuộc.
Đầu tiên, bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ của Hàn Mặc Tử, một bức tranh thiên nhiên xứ Huế rất đẹp, nhưng cũng đầy cảm xúc. Qua ánh sáng ban mai, cảnh vật xứ Huế như rực rỡ trong mắt thi nhân. Đặc biệt, vẻ đẹp của trăng, gió và sông xứ Huế đã được tả rất lãng mạn và huyền ảo.
Tiếp theo, trong bài thơ Đây mùa thu tới của Xuân Diệu, thiên nhiên buồn lặng và u ám, phản ánh qua hình ảnh lá vàng rụng rời, cây cỏ héo úa. Bức tranh mùa thu trong thơ ông là một vẻ đẹp tàn phai, buồn bã, đầy nỗi niềm.
Cuối cùng, bài thơ Tràng giang của Huy Cận miêu tả một cảnh sông nước buồn bã, đầy nỗi niềm. Bức tranh thiên nhiên ở đây là hình ảnh sông nước mênh mông, thấm đượm nỗi niềm buồn của nhà thơ.
Tóm lại, ba bài thơ của Hàn Mặc Tử, Xuân Diệu và Huy Cận đều tạo ra những bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ nhưng cũng rất buồn. Cảm xúc buồn này không chỉ là của những nhà thơ, mà còn là của một thế hệ, của dân tộc ta phải sống trong những năm tháng khó khăn dưới ách thống trị của thực dân phong kiến. Điều này cũng là giá trị tinh thần chính của Thơ mới trong thời kỳ 1930, khi những nhà thơ này thể hiện tình yêu quê hương và lòng tự trọng dân tộc.