Linh bước ra từ sân bay, mưa nhỏ rơi nhẹ nhàng, làn gió lạnh làm cô co ro trong chiếc áo khoác rộng thùng thình.
Dạo bước trên con phố Phượng Vàng, ánh đèn đường chiếu lên màn mưa tạo nên gam màu vàng buồn, những giọt mưa như những viên ngọc lấp lánh rơi xuống. Linh dừng lại trước một ngã tư, nhìn những con số trên cột đèn giao thông thay đổi không ngừng, mắt thẫn thờ nhìn những giọt nước trên vành ô, trượt dài rồi rơi, âm thanh của tiếng mưa như hòa vào nhau. Cô quan sát những vòng tròn nước đọng dưới chân mình, mỗi giọt mưa khi rơi xuống tạo ra một vòng tròn nhỏ, lan rộng, hòa vào những vòng tròn lớn hơn rồi biến mất. Đèn xanh cho người đi bộ sáng lên, Linh chậm rãi bước qua, nhìn thấy một cặp đôi che chung chiếc ô, nắm tay nhau đi bên nhau, cô nghe trái tim mình đập mạnh hơn, nụ cười trên môi không thể giấu được.
Linh gặp Hoàng khi thực tập tốt nghiệp hai năm trước. Trước khi gặp anh, cuộc sống của cô khá đơn giản, học, làm thêm, và thỉnh thoảng đi chơi cùng bạn bè. Mỗi khi về nhà, cô thích ngồi nơi ban công lắng nghe nhạc nhẹ, ngắm nhìn cây xương rồng nhỏ phát triển. Cô thích nấu ăn và thường học một món mới mỗi vài ba ngày, ngày nghỉ thì làm bánh ngọt. Cuộc sống của cô bình lặng cho đến khi gặp Hoàng, khi anh chạy đến giúp cô khi cô ngã trên xe buýt. Khi đó, cô cảm nhận tiếng tim mình như nhịp nhàng hơn, cô tin mình đã trúng tình yêu.
Cô từng ước mơ về những khoảnh khắc lãng mạn như trong phim, nhưng cô cũng muốn có người để chia sẻ những niềm vui đơn giản hàng ngày, muốn có người ngồi bên cạnh nhấm nháp kem que khi trời bắt đầu lạnh, ngồi dưới ban công ngắm mưa rơi và thưởng thức trà nóng, muốn nấu những món mới để thưởng thức cùng người ấy. Liệu người đó có phải là người đang ngồi cạnh cô trên chuyến bay đến Phú Quốc này không?
Linh chưa từng biết rằng, đã có một chàng trai luôn ngồi ở thư viện mỗi chiều thứ bảy, chỉ để ngắm nhìn một cô sinh viên hoạt bát, tóc búi cao, luôn chọn ghế cuối cùng cạnh cửa sổ. Có vẻ cô ấy rất thích hoa Sữa. Nét mặt an nhiên của cô gái khi nhìn những giọt mưa rơi ngoài cửa sổ thật khiến người khác động lòng. Mùi hoa Sữa kết hợp với không khí tươi mát sau mưa làm cho nụ cười của cô không thể giấu được. Hoàng nhớ lại lần đầu gặp Linh, sự trách nhiệm của cô đã thu hút anh, dù đã muộn nhưng anh vẫn xung phong ra chỗ bán hoa gây quỹ từ thiện của Đoàn để canh đêm. Cô luôn toả ra nguồn năng lượng tích cực làm cho mọi người xung quanh yên tâm. Lần thứ hai gặp lại là sau hai tuần, anh đến sinh nhật bạn và nhìn thấy cô uống rượu, vẻ mặt nhăn nhó của cô đáng yêu vô cùng, đôi mày vì cay nóng mà cau lại, nhưng ánh mắt vẫn rất trong suốt. So với lần gặp đầu tiên, cô càng trở nên thú vị hơn.