Nếu anh đã tỏ tình với cô sớm hơn, nếu anh có thể chứng minh được tình cảm dành cho cô đến đâu, liệu kết quả có thay đổi không? Và nếu cô đủ dũng cảm để chấp nhận anh, kiên trì thêm một chút nữa, liệu họ có thể ở bên nhau không? Nhưng trên thực tế, từ “nếu” không bao giờ có phần thứ hai.
Một ngày dài, không suôn sẻ đã gần kết thúc. Thuần mệt mỏi nằm xuống giường, đôi mắt vô tình nhìn vào ánh sáng đỏ rực từ chiếc đèn ngủ. Tiếng mưa rơi rớt hỗn tạp, tiếng gió rít vang vọng, những cành cây đang run rẩy dưới cơn gió làm cho cô cảm thấy mệt mỏi. Cánh cửa sổ mở toang đập vào tường với âm thanh đanh thép. Làn hơi lạnh xông vào phòng, khiến cô run lên nhẹ nhưng không đủ sức để đóng lại.
Nước dưới khung cửa sổ màu nâu tạo thành những giọt nhỏ, khi chúng không còn chịu được nữa, chúng rơi xuống với âm thanh nhẹ nhàng hòa vào tiếng mưa bên ngoài. Trên cửa sổ, nhánh cây xương rồng gymo vẫn giữ những giọt nước nhỏ, phản chiếu ánh sáng vàng từ đèn đường, lung linh như pha lê.
Chiếc điện thoại kêu inh ỏi, Thuần đưa tay vào túi áo, mệt mỏi nghe âm thanh vang lên từ phía bên kia đầu dây. Sau một chút im lặng, âm thanh ấm áp vang lên: “Sáng mai tao lên đường nhập ngũ, mày phải giữ gìn sức khỏe cho đến khi tao trở về, biết chưa?”.
Cô giật mình, trong mơ, cô nghe tiếng nói lại và lại, cho đến khi cô tỉnh dậy và nhận ra người kia đang cố gắng nói điều gì đó mới kịp đáp lại. Cô ngồi dậy, hơi thở nặng nề, không biết phải nói gì. Chàng trai dừng lại một lát, hít thật sâu và rồi mở miệng ngập ngừng: “Tao muốn nói với mày từ lâu rồi,... Tao thích mày, từ lúc thấy mày trong chiếc áo dài trắng, từng bước đi chậm lại về phía tao. Nụ cười của mày khi ấy, tao chẳng thể nào quên được đến giờ.”
Giọng nói từ phía kia điện thoại không thể che giấu sự bối rối, từng từng chữ như lấp đầy nhịp đập của tim cô, khiến những lời cô muốn nói bỗng trở nên khó lên tiếng. Hơi thở nặng nhọc vang vọng trong không gian im lặng, cổ họng cứng đờ, ánh mắt vô định nhìn vào chiếc kim đồng hồ. Thuần cảm thấy mắt mình châm chọc, cảnh vật trước mắt như mờ đi, mi cong lại với những giọt nước mắt trào ra, lăn dài trên gò má ửng đỏ. Cô nghe giọng mình khàn khàn đáp lại “Tại sao lại đến giờ này mới nói?”.
Cách đó vài trăm cây số, trên ban công trống vắng, Nhã nhìn hình ảnh mới sáng lên trên màn hình điện thoại, nơi ánh nắng chiều lọt qua hàng phượng vĩ in trên bóng dáng cô gái nhỏ. Ngày cuối cùng của năm học, Nhã đứng trên hành lang tầng hai, nhìn cô gái ôm bó hoa hướng dương, nụ cười rạng rỡ bước đi dưới ánh nắng. Trong chiếc áo dài trắng, cô ấy dường như càng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, khiến trái tim anh như lạc nhịp, bỗng anh muốn giữ lại hình ảnh ấy cho riêng mình, chỉ dành riêng cho mình anh.