Alo! Em đã đặt vé chưa? Cung cấp thông tin cho anh đi, anh sẽ đặt vé cho em ngay!
Hôm đó, như mọi ngày khác của một tình nguyện viên ở homestay. Mình tiếp đón khách, thực hiện thủ tục nhận phòng, và phục vụ bữa tối cho khách. Nhưng có hai vị khách đặc biệt khiến mình chú ý. Mỗi lần mình đưa đồ ăn ra, hai người đều biểu lộ lòng biết ơn chân thành. Mặc dù mình luôn bận rộn nhưng cả hai đều nhận ra và cảm ơn mỗi lần.
Đó là lần đầu tiên mình gặp những khách du lịch lịch sự và chu đáo như vậy. Khi kết thúc bữa ăn, còn thừa đồ ăn và đồ uống, mình lo lắng rằng mọi người ở homestay sẽ buồn: “Xin lỗi mọi người, đồ ăn thực sự ngon nhưng có một số món tụi mình không thích nên còn thừa lại. Bạn có thể dọn dẹp giúp tụi mình được không?”
Sáng hôm sau, khi thấy hai người thay phiên chụp ảnh cho nhau, mình gợi ý: “Anh có muốn em chụp ảnh giúp không?” Sau khi chụp một loạt ảnh, hai người hỏi: “Em có ảnh ở đây không? Để chúng tôi chụp cho em nhé!” Mình ngạc nhiên và vui mừng, đó cũng là lần đầu tiên có khách quan tâm chụp ảnh cho mình.
Trước khi trả phòng, hai người đi chơi về và đưa mình một gói bim bim: “Nhận đi như một món quà nhỏ, cảm ơn em nhé!” Sau đó, chúng tôi trao đổi thông tin liên lạc để gửi ảnh chụp từ buổi sáng.
Mình âm thầm gửi kèm một bức ảnh mình chụp lén hai người, hai hình dáng in bóng trên bầu trời ban mai rất đẹp, không có một chữ tình nhưng mỗi góc nhìn đều tràn đầy tình cảm. Khi thấy nó được sử dụng làm ảnh bìa Facebook, mình biết hai người cũng rất thích tấm hình đó.
Một năm trôi qua, tụi mình ít tương tác với nhau hơn, nếu có cũng chỉ là đôi ba lần like hình trên Facebook. Mình cũng rời khỏi homestay và đi đến nhiều nơi khác, mình nghĩ dù đẹp nhưng mối quan hệ đó chỉ là một phần của quá khứ, đi qua cuộc đời nhau mà thôi.
Một ngày đẹp trời, đột nhiên mình nhận được cuộc gọi từ chị chủ ở homestay: “Chúc mừng em đã được chọn tham gia chương trình Người Ấy Là Ai? Hãy đoán xem ai đã quay trở lại đây” và hai người kia bất ngờ xuất hiện trên màn hình.