Cuộc sống không phải là bộ phim chỉ cần một bài hát và vài điệu nhảy là nhân vật sẽ trưởng thành, mạnh mẽ hơn. Mỗi sự thay đổi của một người đều ẩn chứa câu chuyện dài phía sau.
Có một bản nhạc gọi là thanh xuân, có một giai điệu gọi là niên thiếu. Chúng ta đã từng chìm đắm trong đó, quên đi muộn phiền và trưởng thành theo thời gian, để lại những kỷ niệm mà sau này nhìn lại, có lẽ ta sẽ mỉm cười cho những ngày tháng đã qua.
“Chúng ta đã từng khóc, từng cười, từng giận hờn chia xa. Sự hấp dẫn của tuổi trẻ không nằm ở việc đạt được điều mình muốn, mà ở những ngày mai không biết điều gì sẽ xảy ra và những người ta tình cờ gặp gỡ.”
“Dù có những khiếm khuyết, những điều chưa hoàn hảo, bạn vẫn là điều đặc biệt. Bạn không cần phải có cái này, cái kia để được người khác yêu mến. Bạn có thể tự dành cho mình tình yêu mà bạn mong muốn có từ người khác một cách vô điều kiện. Hãy yêu bản thân như thế.”
Chàng trai niên thiếu tình cờ gặp dưới mái hiên đã chiếm một vị trí quan trọng trong thế giới của cô từ bao giờ. Câu chuyện bắt đầu từ ánh mắt rung động vào mùa hè năm ấy, nhưng lại kết thúc bằng cái quay lưng của anh.
Giờ này, anh có còn nhớ em không nhỉ?
Anh có còn nhớ những ngày gió về, mình cùng nhau bước trên con đường ngập lá khô, kể nhau nghe những câu chuyện không hồi kết. Làn tóc anh nhạt màu nắng, hòa vào sắc thu như cỏ cây.
Anh có còn nhớ những buổi học nhóm, anh đèo em trên chiếc xe đạp cũ, đi qua bao con ngõ. Tấm lưng anh ướt đẫm mồ hôi, còn em ngồi sau, hình bóng năm ấy khiến em thương nhớ cả đời.
Hay anh có còn nhớ ngày cuối cùng của tuổi học trò, em vội ký tên mình lên áo anh. Mình chụp chung một tấm ảnh, qua bao mùa gió, tấm ảnh phai nhạt, lời thương cũng theo đó mà mờ dần.
Anh giờ đây nơi phương trời xa, ngày anh rời quê hương để đến vùng đất mới. Em vẫn ở lại, thỉnh thoảng dạo quanh quán nước xưa, nơi mình từng trú mưa, tìm lại khúc nhạc thanh xuân.
Chắc anh đã quên tên em rồi, phải không?
Tôi nhớ những ngày đầu vào cấp 3, tôi và anh được xếp chung lớp, lần đầu gặp gỡ, lần đầu trò chuyện. Tôi thường bị cô chủ nhiệm đổi chỗ, lần cuối cùng lại ngồi cạnh anh. Dù ngồi khác bàn nhưng rất gần nhau, từ đó chúng tôi có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn.
Ban đầu tôi chẳng thích anh, trông anh cứ lơ ngơ thế nào ấy. Anh thường mặc áo cộc tay, khuôn mặt hiền lành, ít nói và hơi lầm lì.
Ngày qua ngày, chúng ta càng thân thiết, đùa giỡn nhiều hơn, tôi dần phát hiện ra anh học rất giỏi. Anh phải kèm cặp cho cô bạn hay nói nhiều và ngốc nghếch như tôi. Dần dần, chúng tôi trở thành bạn thân suốt những năm tháng cấp 3, hai người như hai thái cực đối lập.
Anh trầm lặng - tôi ồn ào
Anh giản dị - tôi đa sắc
Anh lạnh lùng - Tôi phóng khoáng
Anh theo quy tắc - Tôi tự do
Tôi đã yêu anh từ lúc nào không hay biết. Năm lớp 10 cứ thế mà trôi qua nhẹ nhàng.
Năm đó, dịch bệnh nghiêm trọng, chúng ta phải học online gần nửa năm lớp 11. Cơ hội gặp anh trở nên hiếm hoi. Vì học online nên phải tạo nhóm zalo. Lúc đó, tôi chỉ dám lén xem hoạt động của anh trên zalo. Một ngày, anh gửi lời kết bạn với tôi. Chúng tôi bắt đầu nhắn tin với nhau hầu như mỗi ngày về bài tập. Đến nửa cuối năm lớp 11, mọi thứ trở lại bình thường. Chúng tôi được học trực tiếp và tôi lại được gặp anh.
Ngày đầu tiên đi học lại, cảm giác nôn nao không tả được. Cả đêm trằn trọc không ngủ, tôi mong chờ cuộc gặp lại sau mấy tháng không được đến lớp. Trong đầu tôi chỉ hình dung khuôn mặt cậu bạn cao cao, hơi gầy, đeo kính, luôn lủi thủi một mình như mọt sách.
“Cho cậu nè.”
Hưng đứng sau lưng, đưa ly trà sữa vòng qua đầu, đặt trước mặt tôi.
“Ơ! Cậu từ đâu ra vậy? Tớ ngồi đây nhìn ra cổng mãi mà không thấy cậu đâu.”
“Tớ đi vòng cổng sau.”
“Trời ơi! Cậu thay đổi nhanh thế? Nghỉ lâu quá, tự kỷ luôn à?”
Hưng nhìn tôi lườm mắt. “Tự kỷ ở đầu cậu đi, tớ mua nước cho cậu đây.”
Những tháng cuối năm lớp 11, chúng tôi cố gắng hết sức, đua với thời gian và cuối cùng kì thi cũng kết thúc nhanh chóng, làm kết thúc năm học lớp 11.
Hè năm 11 chuyển sang lớp 12, chúng tôi càng thân thiết hơn. Trong lớp, chúng tôi bình thường không nói chuyện với nhau. Nhưng khi về nhà, chúng tôi liên tục nhắn tin, chia sẻ câu chuyện với nhau. Tháng 12 năm đó, tôi đăng một bài viết trên zalo với nội dung “i love you, i miss you. Là cậu, chính cậu đấy”, nhưng chỉ anh mới được xem. Ngạc nhiên thay, bài viết lại hiển thị là ...đã chia sẻ cùng bạn bè. Anh chụp màn hình và gửi cho tôi xem, khiến tôi sửng sốt. Tôi không ngờ nó sẽ hiển thị như vậy. Lúc đó, tôi cảm thấy xấu hổ và không biết nên nói gì, chỉ mong muốn có một cái hố sâu để trốn vào.
“Tớ mong rằng hiện tại và tương lai của cậu luôn thuộc về tớ. Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng học thật tốt nhé!”
Tôi trả lời bằng một icon mặt cười. Dù có chút ngượng ngùng, nhưng ngày hôm đó có lẽ là ngày hạnh phúc nhất của tôi khi biết lời tỏ tình của mình được đáp lại. Tôi rất vui vì người mình thích cũng thích lại mình.