Đề bài: Kể lại Chuyện Em bé Thông Minh
I. Dàn ý chi tiết
II. Bài mẫu
Kể Chuyện: Vai Người Cha với Em bé Thông Minh
I. Dàn ý Kể Chuyện: Vai Người Cha với Em bé Thông Minh (Chuẩn)
1. Bắt đầu
Những chi tiết về hoàn cảnh và cuộc sống cá nhân của mình được giới thiệu.
2. Phần Chính
- Trò chuyện giữa cha con trên cánh đồng với quan triều đình
- Nhà vua đưa ra thách thức đầy oái ăm → Bản lĩnh thông minh của đứa con...(Còn tiếp)
>> Xem chi tiết Dàn ý Kể Chuyện: Vai Người Cha với Em bé Thông Minh tại đây
II. Bài văn mẫu Kể Chuyện: Vai Người Cha với Em bé Thông Minh (Chuẩn)
Là một người làm ruộng nghèo, tôi sinh sống ở vùng quê khó khăn, cả đời gắn bó với ruộng vườn và cuốc mướn. Vợ tôi đã ra đi khi vừa đẻ đứa con đầu lòng, để lại tôi sống cùng đứa con trai nhỏ mới bước sang tuổi tám. Hai cha con chúng tôi, dù cuộc sống gian khó, nhưng luôn đồng lòng, chia sẻ khó khăn, sống bền bỉ và kiên nhẫn. Đứa con tôi, dù còn nhỏ, nhưng đã hiểu rõ nỗi vất vả của cha, luôn ngoan ngoãn, chăm chỉ, thương yêu, và biết đối diện với khó khăn. Mặc dù thời gian học hành có hạn, nhưng đứa con này vẫn thể hiện sự hiểu biết nhanh nhạy và sự thông minh vượt trội so với bạn bè cùng trang lứa, điều đó là niềm vui lớn đối với tôi.
Gần đây, tôi đã trải qua một sự kiện đặc biệt, làm tôi tự hào về đứa con nhỏ của mình. Một buổi sáng, khi chúng tôi đang làm cày giỡ trên cánh đồng, bất ngờ có một người xuất hiện, áo vải đỏ, đội mũ quan, cưỡi trên ngựa tới gần chúng tôi. Ông ta dừng ngựa và nói:
- Cha con làm việc vất vả quá nhỉ? Cho tôi hỏi một chút được không?
Tay lau mồ hôi, tôi trả lời:
- Vâng, chúng tôi đã quen rồi, công việc khó nhọc nhưng không có gì là khó khăn. Ngài cần hỏi điều gì ạ?
Tôi vừa nói xong, ông ta liền thưa:
- Ông có thể cho biết trâu ông cày mỗi ngày đi được bao nhiêu đường không?
Hỏi ngược lại, con trai tôi ngạc nhiên hỏi:
- Vậy ông có thể nói cho tôi biết, ngựa của ông mỗi ngày đi được bao nhiêu bước không?
Ông ta bất ngờ nhưng không để chúng tôi chờ lâu, ông nói:
- Tôi chỉ đùa một chút thôi, không có gì đâu. Cậu bé này có vẻ thông minh, biết cách hỏi ngược khiến tôi phải kinh ngạc. Chúng tôi làm quen ngay và ông hỏi:
- Cho tôi biết tên và ngôi làng của cha con nhé.
Rồi ông ta từ biệt chúng tôi, phi ngựa đi. Ban đầu tôi không để ý nhiều, nhưng sau này tôi mới biết ông ta là quan có nhiệm vụ tìm kiếm nhân tài để giúp đất nước.
Mấy ngày sau đó, làng tôi đón nhận một bản chiếu lệnh từ triều đình. Nhà vua quyết định ban tặng ba thúng gạo nếp và ba con trâu đực, yêu cầu chúng ta nuôi dưỡng chúng để đến năm sau chúng đẻ thành chín con. Nếu chúng ta không thực hiện đúng yêu cầu, sẽ phải chịu trách nhiệm. Mọi người trong làng đều hoang mang trước sắc lệnh bất ngờ và khó hiểu từ vị vua anh minh. Tôi cũng bàng hoàng, lo sợ, không biết làm thế nào cho đúng. Mỗi đêm làng họp, mỗi ngày mọi người đều cố gắng tìm giải pháp, nhưng đều không có kết quả.
Một buổi ăn cơm, con trai tôi hỏi:
- Cha, làng mình có chuyện gì mà mọi người xôn xao vậy ạ?
Tôi kể cho con nghe về chiếu lệnh của vua dành cho làng. Nghe xong, nó nói:
- Lộc vua tặng trâu gạo, làng nên tổ chức tiệc, mọi người cùng nhau ăn mừng. Cha nên nói với làng, mình xin một con trâu và một thúng gạo để làm lễ phí cho việc lên kinh thành.
Nhận ra ý tưởng nhẹ dạ của con, tôi mắng:
- Việc của vua chưa xong, mày đã lo ăn uống. Thịt trâu làm sao mà trách nhiệm được. Đừng dại dột quá con ạ, chẳng may có ngày bay đầu đấy đấy.
Nghĩ rằng con sẽ sợ hãi và im lặng, nhưng thằng bé lại quả quyết nói:
- Con đã suy nghĩ kỹ, cha hãy yên tâm tin con, mọi vấn đề sẽ được giải quyết. Dù có chút phân vân, tôi vẫn quyết định chia sẻ câu chuyện trước mặt cả làng.
Nghe câu chuyện, dù có chút nghi ngờ, cả làng vẫn đồng ý theo quyết định nếu chúng tôi lập cam đoan với làng. Sau vài ngày, tôi cùng con trai bắt đầu hành trình lên kinh đô. Phí đi đường chưa hết, chúng tôi đã đến đô thành. Hai cha con được dẫn vào cung. Khi bước chân vào sân, con tôi bất ngờ khóc lên, nhà vua tức giận sai lính ra đưa hai cha con vào và hỏi:
- Thằng bé kia, ngươi có chuyện gì mà phải khóc ầm ĩ ngay trước cửa Hoàng cung vậy?
Con tôi không chần chừ, trả lời vua:
- Tây vương, con mất mẹ từ nhỏ, muốn có em để chơi nhưng cha không đẻ. Mong đức vua xem xét và ra lệnh cho cha con phải có em bé. Nghe thấy điều này, tôi cười sảng khoái. Cả triều thần đều bật cười trước yêu cầu độc đáo của con tôi. Vua nhìn tôi và nói:
- Ngươi muốn có em, thì bảo cha ngươi lấy vợ mới. Còn cha ngươi, giống đực mà đòi đẻ em, có chuyện gì đâu con?
Nghe xong, nhóc nhà tôi tỏ ra khôn ngoan, nở một nụ cười tinh quái và hỏi:
- Nhà vua nói như vậy có vẻ mâu thuẫn. Làng chúng con bắt buộc nuôi trâu đực để đẻ chín con và nộp cho vua. Theo như vua nói, giống đực thì làm sao mà đẻ em bé được ạ?
Vua cười rộ lên và bảo:
- Chỉ là thử lòng dân làng thôi, liệu họ có khéo léo không thôi mà. Ngươi dân làng không ngờ mình sẽ được thưởng sao?
- Thưa vua, làng con đã biết đến ơn lành của vua nên đã tổ chức mổ trâu, đúc xôi để cùng nhau tổ chức một bữa tiệc. Thằng bé giải thích.
Tất cả mọi người đều đồng lòng gật đầu, tràn ngập hạnh phúc.
Sau đó, cha con tôi được vua mời ở lại nghỉ vài ngày, cho đến khi khoẻ lại mới trở về. Trưa ngày hôm sau, khi đang ăn cơm, một sứ giả của vua đến và mang theo một con sẻ. Yêu cầu chúng tôi biến nó thành ba bữa ăn, đó là lệnh của vua. Nghe xong, tôi lo lắng, con sẻ nhỏ thế làm một bữa đã khó, huống chi làm ba. Tôi bèn thỉnh cầu sứ giả báo lại cho vua về vấn đề này. Chưa kịp lấy lại tinh thần, con trai tôi nhanh chóng nói:
- Cha, hãy đưa cái kim may ra đây. Rồi nó nói:
- Ông về bảo vua rằng hãy rèn chiếc kim thành một con dao để xẻ thịt con sẻ. Sứ giả nghe vậy liền về và báo lại vua. Chắc hẳn lời của thằng bé đã thuyết phục vua nên ngài đã thưởng cho cha con tôi rất nhiều vàng bạc trước khi chúng tôi rời đi.
Chúng tôi trở về cuộc sống thường ngày, những phần thưởng vàng bạc đã giúp hai cha con tôi xây dựng lại ngôi nhà và hỗ trợ những người khó khăn. Cuộc sống từ đó trở nên nhẹ nhàng hơn.
Năm ấy, nước láng giềng hung dữ xâm chiếm biên giới. Nước ta nổi tiếng với những tài năng xuất chúng, và khi họ thách thức chúng ta bằng một câu đố khó khăn về một con ốc vặn dài, chúng ta không may phải đối mặt. Các thần và nhà vua cố gắng mọi cách nhưng không tìm ra cách giải. Cuối cùng, họ quyết định mời sứ giả lại để tham vấn ý kiến của con trai tôi, hi vọng rằng đất nước sẽ có giải pháp.
Lúc đó, tôi đang bận rộn với nấu cơm trong bếp, trong khi đó con trai tôi đang vui đùa với lũ trẻ hàng xóm. Nghe câu đố khó của sứ giả, con trai tôi đưa ra một lời giải độc đáo:
'Tang tính tang, tính tình tang
Bắt con kiến càng buộc chỉ ngang lưng
Bên thời lấy giấy mà bưng
Bên thời bôi mỡ, kiến mừng kiến sang
Tang tình tang'
Sau khi nghe lời hát của con, viên quan trở về và trình bày lại mọi thứ trước vua. Vua và các quan thần thấy giải pháp hợp lý và xuất sắc. Trước sự chứng kiến của mọi người, con kiến thông minh đã luồn sợi chỉ qua được ruột ốc, khiến sứ giả nước láng giềng phải khâm phục và từ bỏ kế hoạch xâm lấn đất nước ta.
Sau đó, vua quyết định đề bạt con trai tôi làm trạng nguyên và mời cả hai cha con lên hoàng cung. Một dinh thự mới được xây sát bên để thuận lợi cho việc thảo luận các vấn đề quan trọng.
Tôi luôn cảm thấy hạnh phúc và tự hào về đứa con nhỏ của mình. Niềm hạnh phúc không phải từ giàu có mà từ việc con tôi là một đứa trẻ hiếu thảo, thông minh và khiêm tốn. Tôi luôn khuyến khích con học hành chăm chỉ, nâng cao kiến thức và kỹ năng để con có thể phát triển hết khả năng của mình. Tương lai, tôi hy vọng con sẽ trở thành một người có đạo đức, sử dụng tài năng và trí tuệ để phục vụ cộng đồng và đất nước.
"""""--HẾT""""""--
Tham khảo thêm về cách soạn bài văn như: Soạn bài Em bé thông minh, Tóm tắt Em bé thông minh, Kể lại truyện Em Bé Thông Minh bằng lời văn của em, và Khái quát giá trị nội dung, nghệ thuật đặc sắc truyện Em bé thông minh.