Câu chuyện Của thiên trả địa là một trong những câu chuyện thú vị, mang đậm ý nghĩa. Từ câu chuyện này, chúng ta rút ra bài học về triết lí “ở hiền gặp lành” và những người sống trên đời vong ơn bội nghĩa thường phải trả giá cho hành động của mình. Dưới đây là nội dung của câu chuyện, mời các bạn theo dõi.
Nghe truyện Của thiên trả địa:
Chuyện Của thiên trả địa
- Con đang khóc vì lí do gì? - Khách hỏi Địa. Sau khi nghe câu chuyện của Địa, khách này biến thành một phù thủy và tặng anh một chiếc thuyền. Phù thủy nói: - Từ nay, con có thể kiếm sống bằng việc chở người qua sông này, không cần phải làm công việc thuê nữa.
– Nếu hai ta cùng như thế này cả thì không biết bao giờ mới cất đầu lên được. Sẵn anh là người có khiếu thông minh, nếu được học hành chắc ngày sau sẽ thi đậu làm quan to. Vậy từ nay anh đừng đi làm nữa, tôi sẽ cố sức làm thêm để lấy tiền nuôi anh ăn học, lúc nào anh làm nên, đôi ta sẽ chung hưởng phú quý. Thiên nhận lời nhưng Địa còn dặn: “Lúc nào thành đạt anh đừng có quên tôi nhé!”
Rồi đó Địa trần lực đêm ngày làm thuê để nuôi bạn. Thấy Thiên học mỗi ngày một tiến, anh chàng lại càng hăng hái làm việc, không quản gì cả. Cứ như thế sau mười năm đèn sách, Thiên đậu khoa thi hương rồi vào thi đình đậu luôn Trạng nguyên. Hắn được nhà vua bổ làm quan to, có kẻ hầu người hạ đông đúc, có dinh thự nguy nga, được mọi người trọng vọng. Được tin, Địa rất sung sướng. Lập tức, anh chàng đem trâu cày về trả chủ. Rồi anh bán phăng cái nhà ở lấy một số tiền mua đồ lễ tìm vào dinh bạn.
Địa có ngờ đâu khi đến nơi thì Thiên đã thay lòng đổi dạ không muốn nhận lại bạn cũ nữa. Hắn dặn quân canh cấm cửa không cho Địa vào. Địa bị đuổi tủi thân, lủi thủi ra về. Vừa đến bờ sông, anh chàng ngồi lại, nước mắt rơi lã chã nghĩ đến lòng người đen bạc, số phận hẩm hiu, vả bấy giờ về làng cũng không biết ở vào đâu nữa vì nhà đã bán mất rồi. Tự dưng Bụt hiện lên làm một người khách qua đường dừng lại hỏi anh: “Con làm sao mà khóc?”. Địa kể lể đầu đuôi cho Bụt nghe. Bụt bèn hóa phép cho anh một chiếc đò và dặn rằng: “Con cứ ở đây chở khách qua lại trên sông này cũng đủ ăn, không phải đi làm thuê nữa”. Địa nghe lời, ở lại đó làm nghề chống đò ngang. Nhưng anh chàng chỉ kiếm vừa đủ nuôi miệng, không để dành được một đồng tiền nào. Cho nên đến ngày giỗ cha không biết lấy gì mà cúng. Chiều hôm ấy, sau khi chở cho mấy người khách sang bờ bên kia, Địa vừa chèo về đến nửa sông đã lại nghe có tiếng gọi đò. Anh lại cho đò trở lại. Khách là một người đàn bà còn trẻ tuổi và rất xinh đẹp. Trời lúc ấy đã nhá nhem, người đàn bà nói với Địa:
- Trời đã tối mà đường còn xa, anh làm ơn cho tôi nghỉ nhờ một đêm. Nhà Địa chỉ là một túp lều bên sông, trong nhà chỉ có một cái chõng, nhưng anh cũng nhường cho người đàn bà ấy nằm.
Khi thấy Địa đi tìm chỗ ngủ khác, người đàn bà bỗng hỏi anh: “Anh có vợ chưa?”. Địa đáp: “Chưa”
- “Tôi muốn làm vợ anh!” Địa bất ngờ và lúng túng, không biết phải trả lời thế nào. Nàng nói tiếp: “Tôi là một tiên nhân từ thiên đình. Trời thấy anh là người tốt nhưng lại sống trong cảnh khó khăn nên đã sai tôi xuống giúp anh có cuộc sống sung túc”. Nói xong, nàng biến túp lều thành một căn dinh xinh đẹp: nhà cao tường dày, sân rộng, trong nhà trang trí đầy đủ, có người hầu phục vụ. Địa vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Nàng tiên còn biến ra bàn cỗ linh đình để anh tổ chức giỗ cúng cha.
Sáng hôm sau, nàng tiên bảo Địa mặc trang phục lộng lẫy, ngồi lên xe kiệu đến mời Thiên sang nhà mình dự giỗ. Lần này, Địa được Thiên tiếp đãi chu đáo. Nhưng khi nghe mời đến nhà dự giỗ, hắn nói chế giễu Địa:
– Nếu muốn tôi đến, hãy trải thảm hoa từ đây tới nhà, tôi sẽ đến. Địa kể lại cho vợ nghe. Nàng tiên lại biến ra thảm hoa dẫn từ nhà mình đến dinh của Thiên. Thiên không ngờ rằng trong thời gian qua, Địa cũng đã trở nên giàu có, và đến xem tình hình. Khi đến, hắn bất ngờ khi thấy nhà cửa và đồ đạc của Địa không kém cạnh gì. Khi ăn cỗ, vợ Địa đến rót rượu. Thiên ganh tị trước hạnh phúc của Địa. Hắn nói trong say sưa:
- Nếu chú đổi vợ và cuộc sống này cho tôi, tôi sẽ đổi lại dinh cơ và quan úy cho chú. Địa không muốn nhưng nàng tiên thúc bằng lòng. Hai bên ký kết hợp đồng. Sau đó, Địa về nhà, còn Thiên say sưa nằm ngủ trong một giấc. Nhưng khi thức dậy vào sáng hôm sau, hắn thấy mình nằm trong túp lều bên sông. Người vợ xinh đẹp và dinh cơ của hắn đã biến mất. Từ đó, hắn trở thành người chống đò thay vì Địa. Còn Địa thì trở nên thông minh và làm quan thịt mãi. Ngày nay, câu “Của Thiên trả Địa” xuất phát từ câu chuyện này.