Dưa hấu không chỉ là loại trái cây được nhiều người ưa thích mà còn là đề tài của nhiều câu chuyện thú vị. Bạn đã từng nghe kể về nguồn gốc của trái dưa hấu chưa? Nếu chưa, hãy cùng chúng tôi tìm hiểu qua câu chuyện dưới đây: Sự tích dưa hấu của Việt Nam.
Nghe câu chuyện Sự tích dưa hấu tại đây:
Chuyện kể về truyện Sự tích dưa hấu
Xưa kia, trong thời vua Hùng Vương, đất nước ta có những ngọn núi cao, dòng sông rộng lớn, trời xanh nắng vàng, nhưng ruộng đất vẫn còn thưa thớt, chưa có nhiều loại hoa quả ngọt ngào như ngày nay. Vua Hùng Vương thứ mười bảy có một người con nuôi tên là An Tiêm, người có tài năng thông minh và trí tuệ vượt trội.
Vua thường ban cho An Tiêm những món quà quý giá để thể hiện sự yêu mến. Các quan trong triều khi nhận được sự nhẹ nhàng từ vua thường ca tụng về điều này. Nhưng riêng An Tiêm lại luôn nhấn mạnh:
- Biếu cho là tài sản, nhưng tặng cho là sự nợ nần!
An Tiêm luôn coi thường những món quà đó. Một ngày nọ, điều này đã được báo cáo cho vua, vua rất tức giận và nói:
- Nếu vậy thì hãy để xem tài năng của An Tiêm có thể giúp anh ta thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn không?
Một buổi sáng, đột nhiên An Tiêm nhìn thấy lính đến giải thoát cả anh và gia đình từ thuyền xuống, không mang theo bất cứ thứ gì cả. Sau khi nói mãi, họ mới cho phép mang theo một chiếc gươm cùn để tự vệ. Buồm được đưa lên, thuyền hướng ra biển. Bãi cát trắng, những hàng cây xanh bên bờ dần biến mất, cùng với dấu vết của dân cư. Bây giờ chỉ còn thấy biển và bầu trời xanh màu ngắt.
Ngày hôm sau, thuyền đến một hòn đảo nhỏ. Họ để gia đình An Tiêm lên bờ với lượng thức ăn đủ cho năm ngày, một cái nồi, sau đó neo thuyền rồi quay lại. Nàng Ba, vợ của An Tiêm, ôm con nhìn theo chiếc thuyền xa dần, biến mất, nước mắt nhỏ như mưa. Từ nay về sau, nàng không bao giờ có thể chia sẻ bắp ngô mùa vụ đầu tiên với hàng xóm hoặc kể chuyện gia đình dưới ánh trăng nữa! Bước vào hòn đảo hoang sơ, nàng cảm thấy càng sợ hãi hơn, không biết làm thế nào để kiếm ăn để sống qua những ngày tháng.
An Tiêm dẫn dắt gia đình tìm một hốc đá tạm ổn. Sau đó, anh đi thám hiểm với chiếc gươm. Hòn đảo thật sự hoang sơ, chỉ có ít cây cỏ và một số loài chim biển. Họ tìm thấy một số loại quả chua và rau dại ăn tạm. Từ đó, An Tiêm trồng rau và tìm quả mỗi ngày, trong khi nàng Ba đi săn ốc, hến. Con trai lớn của họ bắt chước cha làm bẫy bắt chim. Tuy nhiên, sau một thời gian, chim trở nên quen với bẫy và đôi khi không bắt được một con nào. Cá vẫn nhiều nhưng không có lưới. Do đó, thức ăn chính của gia đình An Tiêm vẫn là một số loại rau dại mà anh trồng. Cuộc sống của họ gian nan và vất vả, giống như chim muông. Tuy nhiên, An Tiêm tin rằng một ngày nào đó, họ sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Một ngày, khi An Tiêm đến, một con chim đang ăn ngoài bãi bay đi, nhưng để lại một miếng quả dưa màu đỏ. An Tiêm thử miếng quả và thấy nó ngọt. Anh ăn hết miếng quả và giữ hạt lại. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, anh cảm thấy bụng no và cảm thấy hạnh phúc vì đã có thêm thức ăn. Anh lấy gươm xới đất và gieo hạt vào đó.
Sau một thời gian, hạt giống đã nảy mầm và mọc cây. Nàng Ba cũng giúp chồng chăm sóc cây. Họ hồi hộp chờ đợi khi thấy hoa đầu tiên nở, sau đó là quả. Ban đầu, quả chỉ nhỏ bằng ngón tay út, nhưng sau đó lớn lên như con chuột, sau đó như con lợn. An Tiêm không biết khi nào nên hái quả vì chúng cứ tiếp tục lớn lên.
Một sáng đẹp trời, nghe tiếng quạ kêu bên ngoài, nàng Ba bảo chồng:
- Ở đây hoang vắng, quạ không bao giờ tụ họp, nay chúng kêu ầm lên, chắc là có chuyện gì đó lạ. Anh ra xem thử!
An Tiêm đến bãi thấy đàn quạ bay đi và để lại một quả dưa bị chúng mổ thủng. Anh mang quả dưa về. Khi bào ra, mọi người ngạc nhiên vì màu đỏ tươi của ruột dưa. Trong mỗi quả, có những hạt đen như ngọc và lớp vỏ màu trắng viền xanh. Hai đứa trẻ muốn uống nước dưa, nàng Ba khen ngợi quả ngon mắt. An Tiêm cẩn thận cắt từng miếng nhỏ cho mỗi người thử. Mọi người đều khen ngon và thấy đỡ khát và sảng khoái hơn sau khi ăn. An Tiêm quyết định cắt hết quả dưa cho mọi người ăn no.
Cả nhà An Tiêm vui mừng, họ chọn những quả dưa sáng màu để mang về và dùng những quả còn lại để làm giống. Từ đó, họ trồng thêm nhiều hơn. Chỉ với một cái gươm và mấy hòn đá mài bén, việc trồng dưa là một cố gắng vất vả. Nhưng họ chăm sóc quả với tất cả niềm đam mê, và kết quả là quả dưa càng ngày càng lớn, thịt dày hơn, vỏ mỏng và vị thơm ngọt hơn.
Mỗi lần hái dưa, An Tiêm thả một số quả ra biển. Dưa luôn biến mất không dấu vết, qua nhiều năm, An Tiêm vẫn không mất đi niềm tin. Một ngày, một chiếc thuyền ghé đến hỏi về nguồn gốc của giống dưa quý, An Tiêm đã đổi nó lấy thức ăn và một ngôi nhà lá.
Liên quan đến vua Hùng Vương, kể từ khi An Tiêm rời đảo hoang, vua tin rằng An Tiêm đã qua đời, đôi khi cảm thấy tiếc nuối. Nhưng một ngày, khi vua được thưởng thức một quả dưa lạ, vua hỏi về nguồn gốc và mới biết đó là quả dưa được An Tiêm trồng. Vua nhận ra sự sai lầm của mình, và quyết định đi đón gia đình của An Tiêm. An Tiêm và nàng Ba rất vui mừng và thu hoạch hết quả dưa để chia sẻ với bà con hàng xóm và hướng dẫn cách gieo trồng. Đó là nguồn gốc của giống dưa hấu mà chúng ta thưởng thức hàng ngày.
Ngày nay, khắp đất nước ta đều có giống dưa hấu. Tuy nhiên, chỉ có ở huyện Nga Sơn, quả dưa được coi là ngon nhất, bởi vì đó là nơi cách xa hòn đảo mà An Tiêm đã sống.