Năm đó, lần đầu mình rời gia đình lên Sài Gòn học, mùa mưa Sài Gòn không dễ chịu, mùi đất ẩm và khói xe ám ảnh khứu giác. Mình từng hỏi mẹ: 'Nhiều xe thế này, con nhớ đường sao được?', vậy mà đã học ở đây gần 3 năm. Những ngày ở Sài Gòn, mình chỉ mong đến dịp nghỉ tết hay nghỉ ôn thi để về quê, cảm giác nhớ gia đình da diết. Trước đây ít nói chuyện với ba mẹ, lên Sài Gòn rồi lại nói không hết chuyện. Mẹ bảo mình trưởng thành hơn, và mình cũng thấy bản thân thay đổi, kiên nhẫn hơn khi nói chuyện với gia đình, không còn dễ cáu kỉnh như trước. Học tập ở Sài Gòn vẫn tiếp tục, và COVID-19 xuất hiện, mình được về quê, lần này ở gần 1 năm trời. 1 tháng, 2 tháng, 3 tháng trôi qua, tới tháng thứ 4…cảm giác có gì đó không đúng, mình lại trở thành con người trước khi lên Sài Gòn, lại dễ cáu kỉnh, giận hờn ba mẹ, không còn kiên nhẫn nữa…
Không biết mọi người có như vậy không? Hình như… chúng ta vẫn dùng con người thật nhất của mình đối diện với gia đình, vẫn chỉ là đứa trẻ nhưng lớn hơn thôi. Mỗi gia đình là mỗi hoàn cảnh khác nhau, chỉ mong rằng trong thời gian tới, khi những người quan trọng vẫn còn khỏe mạnh, hãy luôn dành cho họ sự yêu thương và khoan dung vì họ xứng đáng nhận được điều đó.