blogradio.vn - Những chuyến tàu trong tâm trí tôi vẫn là những khoảnh khắc không thể nào quên đi. Đó là những lúc tôi chứng kiến người ta ôm nhau trước khi chia ly, ôm chặt nhau và thậm chí còn hôn nhau trước khi họ phải xa cách.
Tôi luôn nghĩ rằng hình ảnh những đoàn tàu thường mang lại cho chúng ta những suy tư và cảm xúc về những chuyến đi, gần và xa, những cuộc gặp gỡ và cả những lần chia ly. Tôi thường chỉ lên tàu khi đi làm, đi học hoặc đi chơi, nhưng thực sự, lần đó không phải là để vui vẻ mà là để hoàn thành nhiệm vụ cùng với gia đình tôi. Do đó, tôi thường xem những đoàn tàu qua truyền hình hoặc đôi khi tôi cũng có thể nhìn thấy chúng trên đường phố trong thành phố khi tôi đang di chuyển. Lúc đó, tất cả các phương tiện giao thông phải dừng lại để nhường đường cho đoàn tàu, bởi vì một chuyến tàu sắp sửa đi qua.
Tôi yêu hình ảnh những đoàn tàu từ khi tôi học những câu chuyện từ những năm thứ ba, đặc biệt là câu chuyện về hai chị em mà tôi luôn nhớ mãi vì nó rất cảm động. Hình ảnh của em gái ngủ say trong lòng chị trong một đêm khuya muộn mà chị chưa kịp xếp hàng vào. Và đoàn tàu vẫy vùng chạy đi ở xa xa với những ánh đèn lấp lánh khiến chị nhớ lại những ngày được ở bên cạnh ba mẹ, đi chơi ở một thành phố xa và thưởng thức những món ngon.
Tôi cũng yêu thích hình ảnh những đoàn tàu từ khi tôi bước chân lên đó lần đầu tiên để đi học đại học. Trong thời đó, các phương tiện giao thông công cộng chưa phát triển như hiện nay. Bây giờ, mọi người chỉ cần ở nhà và đặt vé qua điện thoại là có thể đi bất cứ đâu. Nhưng vào thời điểm đó, tôi chỉ có một lựa chọn, đó là tàu hỏa, vì mẹ tôi nói rằng đi tàu an toàn hơn và nhanh chóng hơn, còn máy bay thì giá vé rất đắt. Tôi nhớ chuyến tàu đó chạy về thành phố mà tôi sắp đến học, thành phố Huế. Trên chuyến tàu đó, tôi ngồi ở một toa và chỉ có mình tôi và những người buôn bán khác. Tôi nhớ hàng hóa của họ được xếp gọn gàng khắp nơi, đôi khi tôi phải né tránh không bị va vào cốp hành lý vì đám đóng hàng quá nhiều, nhưng họ chỉ cười và xin lỗi tôi. Nhưng tàu đó không đẹp và sạch sẽ như tàu ngày nay, sau mấy chục năm khi tôi lại lên tàu, đi đến một thành phố khác ở miền Trung. Tôi thấy sự phục vụ và điều kiện trên tàu đã thay đổi nhiều, nhân viên phục vụ rất tận tình và các toa tàu được làm sạch hơn nhiều.
Những cảm xúc về những chuyến tàu vẫn còn mãi trong tâm trí tôi. Đó là những khoảnh khắc tôi chứng kiến người ta ôm nhau trước khi chia ly, ôm chặt và thậm chí hôn nhau trước khi phải xa nhau. Tôi chỉ có thể đứng nhìn và kìm nén những cảm xúc, bởi chuyện đó là của họ, là của những người khác. Nhưng tôi biết, mọi người biết, tại sân ga, trước những đoàn tàu im lìm đứng đó như đang chờ đợi, nên tôi biết mọi người cũng sẽ đồng cảm.
Những chuyến tàu luôn gợi lại trong tôi những kỷ niệm buồn, như khi tôi tiễn con vào học, và thời điểm đó tôi thường buộc con phải đi tàu. Tôi tin rằng đi tàu là an toàn và tiết kiệm, nên tôi luôn muốn con mình đi tàu hơn là đi xe. Có những lúc tàu đến đúng giờ, nhưng cũng có những lúc trễ, giống như máy bay bị delay, khiến tôi phải về nhà một mình giữa đêm khuya. Mặc dù tôi không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn rơi, nhưng khi về đến nhà, đường phố đã vắng vẻ, không ai biết tôi đã khóc.
Tàu lửa là phương tiện đi lại lâu đời nhất, cùng với các phương tiện khác như xe hơi và máy bay. Nhiều người thích đi tàu vì tính an toàn của nó, mặc dù không nhanh bằng máy bay, nhưng vẫn an toàn hơn nhiều. Đi tàu là trải nghiệm đặc biệt, người ta phải đến ga để lên tàu, không giống như đi xe. Có nhiều tên tàu mà tôi không nhớ hết, nhưng tàu SE là tàu tôi thích nhất, vì nó chạy nhanh và không phải chờ đợi lâu. Mỗi khi đến ga, tôi luôn nghe thấy tiếng cô phát thanh viên thông báo về tình hình các tàu, và tôi yêu những khoảnh khắc đó.
“Tàu SE6 đang tiến về ga trên đường ray số 2, quý khách vui lòng đứng xa khỏi đường ray để đảm bảo an toàn cho tàu.”
Tôi không nhớ chính xác, xin đừng cười.
Hoặc trước mỗi chuyến đi, khi tàu chuẩn bị rời ga, cô ấy lại nói:
“Chúc quý khách có một chuyến đi an lành.”
Thường thường như vậy, nhưng tôi nghe thấy nó rất ấm áp và gần gũi, mang theo một chút ấm áp khi lên tàu hoặc khi trở về nhà.
Tôi quen với ga ở thành phố mình, ga ở Huế, ga ở thành phố mang tên Bác và cũng ga ở quê hương, Đà Nẵng. Tất cả đều có bảng tên lớn và đèn sáng, và luôn luôn có lời chào đón như một khẩu hiệu, như là:
“Chào mừng quý khách đến Ga Nha Trang.”
Các ga khác cũng thế. Nhưng mỗi khi tôi đi hoặc tiễn ai đó đi từ ga, trong tôi luôn nảy lên cảm xúc. Một chút bồi hồi, một chút yêu thương và một chút buồn bã. Tất cả đều vẫn ở lại khi tôi đứng trên sân ga, con tàu đã chạy đi xa.
Tôi vẫn nhìn theo, mãi mãi, và rồi lặng lẽ trở về. Những điều này thường xảy ra trong đêm tĩnh lặng, mang theo cảm xúc đó vào giấc ngủ của tôi, và nhiều lần phải cố nén lại những dòng nước mắt.
Mỗi khi tôi bước vào ga, những cảm xúc xưa cũ lại ùa về, hình ảnh đoàn tàu rực sáng ánh đèn vun vút và hai chị em cuộn vào nhau im lặng trước ngôi nhà nhỏ trong bài văn năm xưa vẫn hiện về trong tâm trí. Tôi nhìn những đoàn tàu ngày hôm nay và tự hỏi, liệu có con tàu nào trong số chúng, thậm chí cả những con tàu đang trước mắt này, đã từng thuộc về quá khứ. Có phải con tàu đã chạy qua trước mặt hai chị em nhỏ bé kia đã rất xa không? Nhớ lại, tôi lại muốn hát lên những lời ca:
“Người Hà Nội hôm nay ra đi, mang theo bao nhiêu bão tố, những ánh đèn qua ô cửa nhỏ, bầu trời đêm, cháy bỏng tình yêu.
Một chàng trai là chiến sĩ biên phòng, một cô gái lên đường đi xa, vẫn trung thành với tấm lòng.
Hà Nội ơi, một trái tim hồng.”
Tôi tin rằng những ai đã từng đi tàu hoặc thậm chí chỉ là đi qua những cảm giác và suy nghĩ giống tôi. Tôi biết rằng không có nơi nào nhộn nhịp và đầy đủ như ga, đặc biệt là trong những đêm muộn như thế này. Rất nhiều người với các loại hành lý khác nhau, trang phục khác nhau, đứng và ngồi khắp nơi, ngóng trông về phía đường ray để chờ đón con tàu của họ. Những cửa hàng rực sáng ánh đèn, tiếng cười, tiếng nói không ngừng vang lên. Nhân viên ga chạy đi chạy lại, mỗi người đều nhanh chóng và nỗ lực, cho đến khi mọi người đã lên tàu và con tàu rời đi, ga trở nên vắng vẻ và yên tĩnh, giống như chưa bao giờ có bóng người, như chưa bao giờ có sự bận rộn và chờ đợi.
Tôi thích cảm giác khi đi tàu, thích ngồi bên cửa sổ và ngắm nhìn cảnh vật khi tàu lướt qua, trước mắt tôi là một thế giới mới mở ra và tôi cố gắng thu nhặt mọi điều. Ban đêm, những hình ảnh chớp chớp của nhà cửa và phong cảnh liên tục chạy qua trước mắt. Dù trời tối tăm, nhưng tôi vẫn cảm nhận được hương vị của thiên nhiên, của đất đai, của hoa cỏ qua ô cửa sổ và suốt chuyến đi. Ban ngày cũng vậy, tôi vẫn mê mải ngắm nhìn, dù cảnh vật có đẹp hay xấu, dù mọi người đang nói chuyện hay tranh cãi bên ngoài, tôi vẫn cảm thấy cuộc sống đầy yêu thương và gần gũi ở thời điểm đó. Tôi luôn yêu thích những lời mời mua đồ của những người bán hàng khi tàu dừng lại. Tôi lắng nghe cách họ quảng cáo để bán được nhanh nhất và nhiều nhất, và thấy thương họ, những người lao động vất vả để kiếm sống với những chuyến tàu, những đoàn tàu.
Trong cuộc sống này, có vô số điều để kể, để nhớ và để yêu thương. Tôi tin rằng hình ảnh những đoàn tàu trên các sân ga đang được ghi sâu trong ký ức của nhiều người, đồng thời là biểu tượng của sự hối hả trong cuộc sống hàng ngày. Có những người còn gắn bó mật thiết với những chuyến đi công tác, với những đoàn tàu. Hình ảnh ấy là minh chứng cho nhịp sống sôi động của cuộc sống, những con đường phía trước đang chờ đợi chúng ta. Mỗi người có thể cảm nhận được điều đó không chỉ khi nhìn thấy những đoàn tàu mà còn khi nghe tiếng còi tàu vang lên, một âm thanh vang xa và sâu lắng.
Còn với tôi,
Những đoàn tàu và sân ga đã để lại trong tôi một kỷ niệm khó quên. Cách đây mười năm, trong một đêm yên tĩnh, những đoàn tàu trên sân ga đã gắn liền với tâm trí tôi, dù tôi không có mặt tại đó. Nhưng nhớ về họ, nhớ về những cảm xúc của mình, tôi vẫn cảm thấy nguyên vẹn như ngày đầu tiên.