“Tất cả nỗi đau của con người,” nhà toán học người Pháp Blaise Pascal viết, “đến từ việc chúng ta không thể ở một mình trong căn phòng yên tĩnh.” Trong cuộc sống bận rộn, điều này thường là do chúng ta có quá nhiều việc để làm. Đôi khi đó là do thiếu khả năng tách rời khỏi chiếc smartphone và dừng lại. Cuộc sống vội vã chỉ để lại cho chúng ta một ít thời gian để trải nghiệm cô đơn. Điều này là điều đáng trách, giống như nhiều trí tuệ vĩ đại đã chứng minh, bởi vì khả năng suy ngẫm một mình là một kỹ năng tuyệt vời mà nhiều người có thể sử dụng.
Tuy nhiên, cô đơn và cô độc là hai khái niệm khác biệt và điều đó có thể gây hại cho chúng ta.
Một số người, đặc biệt là những người thông minh, thích những khoảnh khắc yên bình dành cho bản thân. Nhưng những người còn lại thì thực sự cảm thấy cô đơn. Đó không chỉ là một cảm xúc tiêu cực, mà nó còn có thể có những hậu quả tồi tệ đối với sức khỏe - những ảnh hưởng mà chúng ta không bao giờ hiểu.
Một nghiên cứu của Hội Tâm thần Hoa Kỳ (APA) chỉ ra rằng sự cô đơn có thể tăng nguy cơ tử vong cho con người. Thậm chí, nó còn gây ra tử vong ở trẻ em nhiều hơn cả bệnh béo phì. Một nghiên cứu lớn bao gồm hơn 200 nghiên cứu nhỏ hơn trên hàng trăm nghìn bệnh nhân đã chỉ ra rằng “Có những bằng chứng mạnh mẽ cho thấy việc bị cô lập xã hội và sự cô đơn có thể làm tăng tỉ lệ tử vong sớm, và cường độ của rủi ro này vượt lên trên nhiều chỉ số sức khỏe khác,” theo nhà nghiên cứu Holt - Lunstad.
Ngoài ra, sự cô đơn kéo dài có thể gây ra một số vấn đề đặc biệt về sức khỏe. Các báo cáo của nhà tâm thần học John Cacioppo cho biết nó có thể dẫn đến “... sự gia tăng của nồng độ cortisol, một loại hormone gây stress, làm tăng huyết áp và giảm lượng máu đi tới các nội tạng. Và các tín hiệu nguy hiểm bị kích thích trong não bộ do cô đơn có thể ảnh hưởng tới sự sản sinh bạch cầu, làm giảm khả năng miễn dịch trước sự tấn công của vi khuẩn.”
Aristotle, nhà triết học Hy Lạp cổ đại từ hàng ngàn năm trước đã tuyên bố rằng tình bạn là một điều kiện cần để có một cuộc sống tốt đẹp. Thiếu bạn bè, ông nhấn mạnh, chúng ta sẽ không thể trở thành con người hạnh phúc. Khái niệm này cho thấy chúng ta phụ thuộc vào mức độ tương tác xã hội để trở nên hạnh phúc và càng khiến chúng ta phải có trách nhiệm dạy người khác cách kết bạn và trở thành một người bạn.
Tuy nhiên, cùng với đó, con người cũng than phiền rằng họ có quá ít thời gian dành cho bản thân, và nghiên cứu cũng chỉ ra rằng họ sẽ hạnh phúc hơn nếu có thể dùng tiền mua thời gian thay vì các vật dụng khác. Hannah Arendt thậm chí còn cho rằng sự thiếu khả năng ở một mình là nguyên nhân khiến Eichmann thực hiện thảm sát người Do Thái trong Holocaust. Việc bạn có thể ngồi và suy ngẫm về bản thân là chìa khóa dẫn tới tự do.
Tuy nhiên, có một người đàn ông khác đã đi xa hơn hết thảy, cho rằng sự cô độc là điều có ích cho chúng ta.
Schopenhauer, nhà triết học luôn ảm đạm, đã nói rằng những người tốt nhất trong chúng ta sẽ lựa chọn sự cô độc. Những người được coi là “hiền thánh” sẽ chọn tu viện, cư xá, rời xa cộng đồng, ham muốn, dục vọng để sống cuộc sống đơn giản. Những người ở trong số ít đó, là những người thực sự hạnh phúc. Được giải phóng khỏi những thứ xa hoa phù phiếm, họ có thể tiếp tục hành trình tìm kiếm trí huệ và niết bàn. Nhưng ngay cả Schopenhauer cũng không thể sống một cuộc đời như thế.
Tất cả chúng ta đều đối mặt với một nghịch lý kỳ lạ: chúng ta phải đối mặt với sự cô đơn, nhưng cũng không có thời gian cho bản thân. Công nghệ đã khiến chúng ta kết nối với nhau nhiều hơn bao giờ hết, nhưng nó không thể làm chúng ta hạnh phúc hơn hoặc ít cô đơn hơn. Chúng ta cần phải học cách kết nối với nhau một lần nữa, nhưng cũng cần học cách ở một mình. Đây là một nghịch lý hợp lý trong thời đại siêu kết nối.
Theo Big Think
Du lịch của tôi