Một bản nhạc sôi động đột ngột vang lên, tôi bừng tỉnh từ giấc ngủ. Tiếng chuông báo thức đưa tôi trở lại hiện thực, mang theo chút nuối tiếc, tôi thở dài và nhận ra đó chỉ là giấc mơ. Tiếng kèn, tiếng gọi món và tiếng xoong chảo ồn ào dưới quán cơm. Lúc đó, tôi ước mình có thể dừng lại, để tận hưởng giấc mơ và tiếp tục mơ nữa.
Cuộc sống của tôi ở xứ lạ lúc đó là đua đòi để kiếm tiền. Tôi chỉ biết rằng tôi phải làm việc chăm chỉ để giảm bớt lo âu cho gia đình, để dành tiền cho tương lai và giấc mơ của mình.
Mỗi ly trà, mỗi bát đồ ăn, tôi đều cố gắng phục vụ khách hàng tốt nhất có thể. Thân và đầu óc tôi mệt mỏi, tôi chạy vụt vù trong hơi thở dày của bản thân. Thách thức lớn nhất đối với tôi lúc đó là sự chậm chạp, dù tôi cố gắng chạy nhanh, nhưng tôi vẫn không thể tập trung. Đó là do tai nạn khi tôi còn học cấp hai, dù không có dấu hiệu ngoại trừ. Nhưng sau đó vài tháng, tôi bắt đầu quên tên bạn bè, học chậm và làm mọi thứ đều chậm chạp. Tâm trí tôi như đi vào một thế giới mơ màng, nơi có những đám mây hồng, tím, không thể hiểu được.
Nhưng đó không phải là điều làm tôi buồn nhất. Tôi vẫn lạc quan với hoàn cảnh của mình. Mọi người biết tình hình của tôi và cảm thông. Nhưng sự quan tâm đó lại làm tôi cảm thấy cô đơn hơn. Mỗi chiều, khi có một gia đình đến ăn, tôi lại khóc. Lúc đó, tôi chỉ ước có một phép màu để được ngồi cùng gia đình, ấm cúng như vậy. Khi nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy buồn bã và khóc.
Tôi nhớ tiếng cười của gia đình khi cùng nhau bữa cơm, nghe chị em tôi chia sẻ về trường lớp, và sự quan tâm của ba mẹ trong bữa ăn. 'Đây là của em, đây là của con', 'Đừng thức khuya quá, giữ sức khỏe cho mai thi'. Nhưng bây giờ, khi tôi đã trưởng thành, làm việc từ sáng đến tối, tôi không còn nghe những lời đó từ ba mẹ nữa.