Cối xay gió là thiết bị sử dụng năng lượng gió để thực hiện các công việc khác nhau. Ban đầu ở châu Âu, nó được dùng để xay bột, sau đó chuyển sang bơm nước, và gần đây, nó được áp dụng trong việc phát điện thông qua các tuốc bin gió.
Cối xay gió được người Hồi giáo phát minh vào năm 634, dùng để xay bắp và thoát nước. Trong mùa khô, gió thường thổi ổn định theo một hướng trong nhiều tháng, cung cấp nguồn năng lượng duy nhất. Cối xay gió có từ 6 đến 12 cánh quạt được bọc vải hoặc lá cọ, tồn tại 500 năm trước các cối xay gió đầu tiên ở châu Âu.
Lịch sử
Cối xay gió với trục đứng
Máy hơi nước của Heron xứ Alexandria được coi là động cơ hơi nước đầu tiên trong lịch sử. Cối xay gió đầu tiên thực sự là loại cối xay có trục đứng, được phát minh ở phía Đông Ba Tư vào thế kỷ IX bởi nhà địa lý Ba Tư Estakhri. Giai thoại về cối xay gió từ thời Caliph thứ hai Umar (634–644 SCN) gặp phải sự nghi ngờ lớn khi chỉ xuất hiện trong tài liệu vào thế kỷ X.
Với từ 6 đến 10 cánh quạt làm bằng cỏ hoặc vải, cối xay gió được dùng để xay hạt ngũ cốc hoặc dẫn nước. Chúng có một số điểm khác biệt so với các phiên bản cối xay gió có trục nằm ngang phát triển ở Châu Âu sau này.
Cối xay gió có trục nằm ngang
Cối xay gió có trục nằm ngang được cải tiến
Cối xay gió cải tiến, thường quay về hướng đông để tận dụng gió, được sử dụng rộng rãi tại quần đảo Cyclades ở Hy Lạp. Việc tiết kiệm năng lượng và chi phí vận chuyển cho phép những cối xay này hoạt động trên biển, xay thóc vận chuyển từ đất liền và trả công bằng 1/10 lượng bột mì cho chủ cối xay.