blogradio.vn - Chị cười rạng rỡ trong ngày cưới, không nhận ra ở góc khuất của khán phòng, khi ánh đèn đã tắt, có một người đàn ông lặng lẽ ngồi trong bóng tối. Chỉ mình tôi thấy anh, dù ở xa nhưng tôi cảm nhận được anh đang khóc nức nở, khi nghe chị nói: “Em đồng ý” với một người khác.
Chị tôi có một người bạn trai đã yêu suốt bao năm tháng, từ khi tôi còn nhỏ đến khi tôi vào đại học, anh vẫn luôn bên chị. Họ là bạn từ thời đại học và lớn hơn tôi khoảng mười tuổi. Khi tôi vào đại học, họ đã gần ba mươi. Suốt cả thập kỷ, họ xem nhau như mối tình đầu đầy chân thành. Nhưng rồi một ngày, chị nhẹ nhàng nói với tôi:
- Anh chị đã chia tay. Và chị sắp cưới.
Hai thông tin đến cùng lúc khiến tôi bàng hoàng không biết ai là người phản bội, cũng không rõ lý do. Anh rể tương lai của tôi chỉ mới quen chị hai tháng. Một tình cảm mười năm cũng không bằng những tháng ngày ngắn ngủi. Ngày ấy, tôi tiếc cho mối quan hệ của họ, nhưng với tôi, tình yêu là điều khó định nghĩa. Có những người bên nhau ngắn ngủi nhưng lại là định mệnh. Tôi muốn tin vậy, để giữ mình khỏi sự thương cảm cho anh.
Nhà tôi chỉ có hai chị em gái, ba tôi mất trong một chuyến đi biển, khi ấy anh với chị quen nhau vừa tròn ba năm, đã tính chuyện cưới xin nhưng anh đợi chị chịu tang. Đám tang ba, anh cũng đội khăn tang như con cái trong nhà. Trong khi mẹ con tôi quỵ ngã vì nỗi đau, anh đứng ra lo liệu tang sự. Anh là người tìm trường tốt cho tôi khi vào cấp ba, động viên tôi thi vào ngành tôi muốn. Từ lâu, tôi đã xem anh như anh trai trong gia đình.
Ngày chuẩn bị đám cưới, anh vẫn đến nhà tôi, cùng gia đình tôi lo liệu mọi việc. Anh còn thay mặt ba đứng ra làm đại diện bên nhà gái vì họ hàng tôi đều ở xa. Trong thành phố đông đúc này, chỉ có ba mẹ con tôi. Và có anh. Đôi khi tôi không hiểu cảm xúc của anh và chị, hai người thảo luận về địa điểm cưới của chị và một-người-khác rất bình thản như đã chuẩn bị sẵn cho việc chia tay. Hoặc có thể, anh cũng có một-người-khác. Có lần, tôi hỏi chị:
- Chị chuẩn bị đám cưới nhanh vậy?
- Vì đó là những nơi, những người và những kế hoạch mà chị với anh từng dự tính. Giờ kế hoạch thành hiện thực. Thế thôi.
Tôi không hỏi lý do hai người chia tay, nhưng cảm thấy có lỗi với anh vì bây giờ chị đang hạnh phúc. Dù ít hay nhiều, anh cũng phải cảm thấy bị bỏ rơi. Nhưng tôi tự nhủ, đó là chuyện của hai người trưởng thành, đã trải qua nhiều kỷ niệm ngọt ngào, nếu bây giờ chia tay chắc họ còn đau khổ hơn tôi. Chị cười rạng rỡ trong ngày cưới, không nhận ra ở góc khuất khán phòng, khi ánh đèn đã tắt, có một người đàn ông lặng lẽ trong bóng tối. Chỉ mình tôi thấy anh, dù ở xa nhưng cảm nhận được anh đang khóc nức nở, khi nghe chị nói: “Em đồng ý” với một người khác.
Chị về nhà chồng, hiếm khi về nhà nhưng mỗi lần về đều khoe hạnh phúc. Bóng dáng anh trong câu chuyện của chị nay được thay thế bằng một cái tên xa lạ. Tôi tự hỏi, còn anh thì sao, chị có nghĩ về anh không? Vài tuần sau, chị về nhà thường xuyên hơn, lần nào cũng có vết bầm tím và nước mắt. Hôn nhân không như chị nghĩ. Mỗi lần chị về, anh lại đến đón chị, như trước kia họ từng đưa đón nhau, chỉ khác vai trò. Những năm sau, chị sống trong ngôi nhà không hạnh phúc với người chồng bạo hành, còn anh vẫn độc thân, mỗi khi chị gọi, anh lại đến đón, bảo bọc chị. Lúc ấy, tôi gần như hiểu trong cuộc tình này, ai mới là kẻ thay lòng. Tôi vẫn thấy chị khóc và tâm sự với anh, chia sẻ mọi điều như trước. Rồi chồng chị ngoại tình, chị gần như hóa điên, chỉ anh đủ sức giữ chị bình tĩnh, nước mắt ngắn dài:
- Anh ấy có người khác rồi, anh ấy ngoại tình rồi, em phải làm sao hả anh?
Tôi cảm giác anh không biết nói gì khi chị hỏi câu đó. Chị có từng nghĩ, lúc chị có người khác, còn anh ấy thì sao?
Chị quay lại với người chồng phản bội, đêm nào cũng khóc và gọi anh lắng nghe, đưa đón mỗi khi chị cần. Những năm tháng sau đó, nửa đêm chị lại về nhà khóc than cho mối quan hệ vợ chồng đau khổ nhưng không dứt khoát. Chị gọi anh dù biết anh vừa tan ca sau những ngày dài không ngủ làm dự án. Anh vẫn đến, khuyên chị chia tay nếu không hạnh phúc, nếu quyết định cố gắng thì đừng bỏ cuộc. Nhưng khi chồng chị gọi, chị vội tha thứ, bỏ ngoài tai lời anh. Sau nhiều năm, lần đầu tiên khi chị níu giữ, anh đã ra đi. Giọng đầy cay đắng, anh nói:
- Anh thực ra rất đắt nhưng cũng rất rẻ. Anh đắt vì dù có tiền cũng không ai mua được, nhưng anh rẻ vì em chẳng cần gì cũng có thể có được anh. Những năm trước, em đùa giỡn, anh tha thứ. Nhưng giờ anh không thể chịu đựng, anh chấp nhận sự thật chúng ta không còn gì.
Chị bàng hoàng, nhưng tôi thì không. Tôi hiểu cảm giác của anh và nghĩ chị nên buông tay để anh tìm hạnh phúc mới. “Vậy em sau này thì sao?” Chị thét lên trong đêm mà không tự hỏi: “Vậy còn những năm qua, anh ấy thì sao?”
© Lê Hứa Huyền Trân - blogradio.vn