blogradio.vn - Những người vẫn còn lại là những người trong dãy phòng cũ, đơn giản như vậy. Vẫn là anh ta, mỗi ngày bận rộn với cuộc sống và công việc. Nhưng anh ta vẫn yêu nơi đó.
Nhưng con đường đó vẫn là nơi anh ăn trú, nơi anh cảm nhận mùi vị của cuộc sống này.
Anh sống trong một con hẻm chật chẽ chỉ khoảng một mét hai, chỉ đủ chỗ cho một chiếc xe và một người đi bộ. Tất cả chỉ là tám phòng liền kề nhau. Anh đã ở đó hơn năm năm rồi, và có vẻ như anh là một cựu chiến binh của dãy nhà trọ ấy.
Nơi đó không chỉ là nơi anh ăn ngủ và làm việc, mà còn là nơi chứng kiến bao câu chuyện và nỗi buồn của riêng anh.
Anh nhớ những hàng xóm bên cạnh luôn mở tivi vào buổi tối lúc bảy giờ, ngày anh dọn đi lấy vợ kịp tặng anh một cái bàn mủ để anh đựng đống sách vở của mình.
Anh nhớ cô cháu gái của chủ nhà mỗi khi thu tiền, nhỏ nhẹ và dễ thương. Ngày cô rời khỏi để lấy chồng, vẫn kịp gửi lại anh chiếc quạt hịn dù đã cũ.
Anh nhớ cô y tá phòng số 6 trước khi anh chuyển sang phòng số 5, hí hửng tặng anh hai cái bánh plan cô làm với mùi trứng thơm nồng. Cô ấy rời đi vào một ngày đẹp trời nào đó.
Người đến và người đi...
Lạ nhưng quen, đến lạ lùng...
Nhưng người ở lại vẫn là dãy phòng cũ đơn sơ ấy. Anh vẫn làm việc bận rộn với cuộc sống và công việc hàng ngày. Nhưng anh vẫn yêu nơi đó.
Anh thích cái hẻm cụt ấy bởi nó chứng kiến những kỷ niệm đặc biệt của anh với những người đặc biệt. Những tiếng cười, những giọt nước mắt, những nỗi buồn và niềm hạnh phúc rực rỡ của anh. Những ánh mắt lạ lùng từ những người lần đầu gặp anh, những câu chuyện, sự tò mò, những lời tranh cãi của những người mà anh vô tình đã biết và vô tình đã đi. Đôi khi anh không quan tâm, nhưng nếu bỏ qua, anh vẫn thấy như một câu chuyện đầy thú vị thu nhỏ trong góc hẻm cụt ấy.