blogradio.vn - Những đứa trẻ sung sướng từ bé đã được dạy rằng cuộc sống của họ là nhung lụa. Họ xuống từ những chiếc xe hạng sang nhìn những đứa trẻ khác kéo xe bằng ánh mắt khinh khi như cách ba mẹ chúng nhìn những người lái xe lam cọc cạch.
Ở nơi này, một ngôi nhà cấp bốn có phòng ăn phòng ngủ đã được coi là giàu lắm rồi, chưa kể đến những ngôi nhà ba tầng, suốt ngày xe hơi đi tới đi lui như nhà của Nguyên. Nơi này nằm trên dốc núi, nhà cách nhau một vườn, xa nhau đến cả cánh đồng. Dân số thưa thớt, mọi người chào nhau bằng nụ cười, bận rộn kiếm sống, chỉ có trẻ con rảnh rỗi, suốt ngày vui chơi. Kể từ khi có người từ thành phố kéo về mang theo gạch đá, rào lại một khu đất bằng ba bốn ngôi nhà ở đây, dân địa phương vẫn hay tụ tập và trò chuyện.
- Có nghe đồn khu đất phía trước là của ai đó từ tỉnh tới mua đất xây nhà ẩn dật chưa?
- Đúng thế. Tôi lại nghe mấy người khác nói nhau là có người đang trốn nợ đã mua đất ở đây. Chỉ có người trốn nợ mới dám đến mảnh đất này. Sao phải giàu có mới muốn ở đây.
Mọi cuộc tranh luận về ngôi nhà trong khu Đăng đều khiến cậu tò mò. Nhưng cậu tin rằng mình và những đứa trẻ sẽ được tiền vì được anh đốc giao việc kiếm tiền. Mỗi ngày mang lên nhiều gạch hơn, ngôi nhà càng lớn hơn, như một lâu đài ở trong làng nghèo. Và sau một thời gian, ngôi nhà đã xây xong, tin đồn trong khu về Đăng lại bùng lên một lần nữa. Những đứa trẻ như Đăng, trắng hơn sữa, không một ai để họ thấy những đứa trẻ lao động với làn da đen nhẻm vì nắng. Thằng nhóc đó tên là Nguyên.
Căn nhà giàu đó chỉ về và không giao tiếp với ai, cứ suốt ngày đóng cửa im lìm. Đôi khi chiếc xe hơi lại đi ra đi vào hoặc người hầu xuống đi chợ vì không muốn mua đồ ăn từ dân núi. Có lúc Đăng và những đứa trẻ khác đi qua nhìn thấy qua cổng cao thấy Nguyên đang ngồi ở cửa sổ, trông nó rất buồn khi chỉ một mình, nhưng khi bắt gặp ánh mắt thương cảm của Đăng, nó nhanh chóng cúi đầu và kéo rèm lại. Đăng cũng quay đi mà không để ý nhiều.
Ông Hách mới về làng nhưng mọi người không ưa. Chẳng ai biết tên thật của ông chủ nhà giàu đó là gì, nhưng vì tính hách dịch nên mọi người gọi ông là ông Hách. Dân quê thường hay giúp đỡ lẫn nhau, chia sẻ đồ ăn, nhưng một ngày bố của Khôi mượn ít gạo ở nhà ông, ông đã cho chó ra rượt gầm rú và la hét:
- Dân quê không được phép đến nhà tôi. Đừng có cố tình đến nhà tôi.
Từ đó, không ai trong làng dám tiếp xúc với gia đình ông, cũng không ai muốn. Cuộc sống trong làng tiếp tục như không có cái nhà to đùng ấy.
- Mày có ăn dâu rừng không?
Đang ngồi nhìn trăng qua cửa sổ, thì Nguyên bị ai đó gọi, làm nó giật mình. Nó quay lại và nhìn qua khe cửa, thấy Đăng đang cầm trên tay những quả dâu rừng mọng nước. Nó hoảng hốt:
- Mày là ai vậy?... Mày là ai đến đây được?
- Tao là Đăng, đại ca ở đây. Chiều nay tao thấy mày buồn, tối nay tao tới chơi với mày đây.
- Ai cần tới tao. Tao không chơi với dân quê.
- Ồ, thế là ông Hách à. Không chơi thì thôi. Đây, tao để lại cho, ăn đi.
Bóng nhỏ đã nhảy qua bức tường cao của nhà Nguyên. Nguyên nhìn mớ dâu mọng nước kia, nhón tay lấy một quả bỏ vào miệng. Vừa nhai, nó phun ra:
- Thật là dâu quê. Chua chả ăn được.
Nó tiếp tục lấy trái khác ăn rồi cười khì khì. Nhà Nguyên không có ai từ sáng sớm đến trưa nên lúc đó Đăng thường rủ đám trẻ trong xóm qua rủ Nguyên chơi. Ban đầu, Nguyên chảnh, không chịu, đám trẻ cũng không thích, tại sao phải năn nỉ người thành phố? Đăng chịu không nổi, phải quay đầu:
- Con cái học theo cha mẹ cách đối xử với người. Mày như thế tụi tao không ưa. Đa số thắng thiểu số. Mày ưng thì tới suối, tụi tao đợi.
Cả đám nhóc chạy như bay ra suối, Nguyên lưỡng lự rồi cũng chạy theo, nó miễn cưỡng:
- Cứ coi như… hôm nay… tao chơi với dân quê. Hôm nay thôi.
- Thời đại này còn phân biệt dân quê và thành thị à. Ba má mày phong kiến quá đi thôi.
Nhưng nó cũng nhanh chóng hòa nhập, tham gia vui chơi với đám nhỏ từ trước đến sau, chỉ ngừng lại khi hái trái vả rừng. Tất cả đều cười toe toét khi nó thử trái vả và cảm nhận độ chát cay, rồi thằng Mâm bắt đầu chuẩn bị muối hột, kẹp một nhúm muối lên cây giã, rồi lấy mấy quả ớt giã nhỏ, cả bọn cùng thưởng thức vả chấm ăn cay đậm vị. Khi ấy, Đăng liếc nhìn Nguyên và nói:
- Ăn đi mày, cười vui bây giờ, chớ đừng lo lắng ngày mai.
Sự hòa nhập của Nguyên dường như kéo dài mãi mãi, cho đến khi ông Hách phát hiện ra. Không nói gì, ông chỉ bắt Nguyên quỳ trước bàn thờ tổ tiên, một bàn thờ lộng lẫy như muốn nhắc nhở về nguồn gốc. Tại xóm, mọi người đều chờ đợi Nguyên, nhưng mất tích một cách bí ẩn trong một tháng trời. Khi làng hỗn loạn, mọi gia đình vay mượn khắp nơi để sống qua ngày, nhà Đăng cũng tới nhà Nguyên vay ít gạo. Ông Hách ngồi yên, nhưng ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người. Nguyên im lặng, đôi khi ngước mắt nhìn Đăng với ánh mắt đầy tiếc nuối. Lúc đó, ông Hách nói:
- Con nghĩ ba làm đúng không? Nhà mình không có dư dả gạo con nhỉ? Cũng thiếu thốn lắm đấy, không đủ ăn không đủ mặc đâu.
Nguyên nhìn Đăng, nhìn mọi người trong làng, rồi cúi đầu nhẹ nhàng:
- Dạ… ba… đã… làm… đúng ạ.
Dân làng bắt đầu về nhà, Đăng nhìn Nguyên một lúc rồi lắc đầu và quay đi.
Trong ánh mắt của Đăng, có điều gì đó đã mất, có thể là tình bạn. Vài tháng sau, Nguyên rời đi, và từ đó, tin tức về Nguyên biến mất, ngôi nhà to trở thành nhà hoang, không được mọi người trong làng coi trọng.
Mặc dù đã ba mươi, Đăng vẫn phải lo lắng về công việc. Anh ấy làm mọi thứ để nuôi cả gia đình, chuyển nhà đi nhiều lần, kiếm sống từng ngày, thử qua nhiều nghề nghiệp khác nhau. Khi bắt đầu kinh doanh với ít vốn, anh trở thành ông chủ nhưng đối mặt với khó khăn, và một người giúp anh mà không tiết lộ danh tính. Hai năm sau, Đăng gặp lại Nguyên, người đã trở thành giám đốc. Mặc dù quay lại quê hương, Nguyên không tìm thấy gia đình Đăng, chỉ thấy những dấu vết của quá khứ. Duyên phận đưa đẩy, họ gặp lại và Nguyên âm thầm giúp Đăng.
- Nguyên à? Mày là người đã giúp tao đấy phải không?
Nguyên cười, hai người đã trưởng thành và có thể đối mặt với mọi thử thách, đủ sức gánh vác gia đình và quyết định cho bản thân mình.
- Đúng rồi, cuối cùng tao đã giúp mày được.
Đăng nhúng người ra, hiểu rõ rồi, hai người bạn ôm nhau giữa trời nắng. 'Thì ra mày đã luôn lo lắng vì không thể giúp tao suốt những năm qua phải không?'