blogradio.vn - Rõ ràng em vẫn yêu anh. Rõ ràng em không muốn mọi chuyện kết thúc như vậy. Nhưng em hiểu rằng phía trước vẫn còn nhiều điều đang chờ đợi em phải vượt qua.
Mỗi người đều có một bầu trời riêng. Đối với một số người, bầu trời đó là nơi bình yên, còn với người khác, nó là ước mơ để tiếp tục phấn đấu. Đôi khi em không hiểu ý nghĩa sâu xa của những lời anh nói.
Anh luôn mong muốn thực hiện ước mơ của mình, khám phá thế giới và mở rộng tầm nhìn. Đối với anh, việc này quan trọng hơn bất kỳ sự nghiệp cố định nào.
Anh thích đọc sách và muốn dành thời gian cuối tuần để đọc sách. Em thấy việc này có thể làm anh thất vọng vì sự xuất hiện bất ngờ của em.
Hôm nay em quyết định thử nghiệm làm món gà cay mà anh thích. Dù không phải là người am hiểu về nấu nướng, nhưng em muốn tỏ lòng quan tâm và sẵn lòng cố gắng cho anh.
Anh có thể chưa từng biết, hoặc không cần biết, rằng em đơn giản là thích anh. Em không ngần ngại lời đồn đoán, thậm chí vui vẻ khiến mọi người nghĩ chúng ta hẹn hò. Mặc dù không thoải mái khi bị gán ghép, nhưng với anh, em lại cảm thấy khác biệt. Anh, người tiền bối, người mà em ngưỡng mộ. Từ ngày đầu tiên gặp anh, em đã bị cuốn hút. Và từ đó, em và anh lại gần nhau hơn. Anh thường nói đùa rằng sợ em vì em hỏi anh nhiều. Em hứa sẽ ít hỏi nếu chúng ta trở thành bạn. Mặc dù là bạn bè, nhưng tò mò của em không giảm đi chút nào.
Ban đầu, anh nói chúng ta nên giúp đỡ nhau vì là bạn. Em không hiểu, nên cần anh giúp đỡ thôi!
Dù anh khiến em cảm thấy như dối trá, nhưng em vẫn vui vẻ chấp nhận. Điều đó giúp em gần anh hơn. Nhưng đôi khi, sự gần gũi lại làm em khó xử. Tin đồn về chúng ta lan truyền trong lớp. Anh luôn ở gần lớp em. Em không biết anh có hay biết về tin đồn không, và nếu biết, anh cảm thấy thế nào.
Anh làm điều gì sai với em chứ? Nếu có, nói em, em sẽ tha thứ!
Mỗi lần nhìn thấy em, anh luôn nghi ngờ. Đôi khi, em thấy mình không thể chịu đựng được nữa. Dù em nói không có gì, nhưng anh vẫn muốn biết sự thật.
Không... Không phải vậy anh!
Anh luôn áp đặt lên em, khiến em không thể tránh khỏi. Đây có vẻ như là điều anh giỏi. Rồi anh lại đến gần em, ngồi bên cạnh.
Giờ thì em kể cho anh nghe... Em đang gặp vấn đề gì phải không?
Cuối cùng, em cũng mở lòng ra, chia sẻ hết những gì trong lòng. Em biết rằng anh hiểu em, và khi nói ra, em nhẹ nhõm hơn. Khi em khó khăn trong việc nói, anh bất ngờ mỉm cười. Đó là một nụ cười mới mẻ từ anh, làm cho cả em và mọi người đều bất ngờ.
Anh và em vẫn là bạn tốt, đó mới quan trọng! Ý kiến của người khác không đáng quan tâm.
Nhưng anh có phiền không? Anh có cảm thấy không thoải mái không?
Về chuyện gì vậy?
Về chuyện anh và em bị gán ghép với nhau!
Không có vấn đề gì cả! Chúng ta đều độc thân, việc bị gán ghép chỉ là vui vẻ thôi! Anh không quan tâm đến điều đó, và em cũng không cần phải! Chuyện của chúng ta, chỉ cần chúng ta biết là đủ. Người khác không hiểu chúng ta, họ không phải là chúng ta! Vậy nên, đừng lo lắng...
Em chỉ lo cho anh thôi.
Ôi em trai dễ thương quá! Anh chỉ muốn thấy em như vậy mãi thôi!
Anh cười tươi, ôm em và trêu chọc. Em ngượng ngùng nhưng vui vẻ chấp nhận. Từ đó, em không còn quan tâm đến lời đồn đoán, và cảm thấy thân thiết hơn với anh. Em mong những lời đồn đoán sẽ trở thành sự thật, vì em thích anh!
Anh thích nằm dài trong phòng, nghe tiếng mưa rơi và đọc sách. Một hôm em đến và bắt gặp anh lười biếng trên giường. Em ướt như chuột lột nhưng anh vẫn cười và giúp em. Anh luôn nhiệt tình giúp đỡ em. Em thích được đọc sách cùng anh trong phòng ấm. Sau vài chương, em đã ngủ quên. Em tỉnh dậy và nhận ra anh đã đắp chăn cho em.
Hôm nay là ngày cuối tuần, anh rủ em đi picnic bên hồ. Dưới ánh nắng nhẹ nhàng, cùng làn gió dịu dàng, em biết anh đã chuẩn bị kỹ. Sau khi ngắm cảnh, anh dắt em chơi trò đạp vịt và sau đó cả hai nằm ngắm cảnh. Dù không có gì đặc biệt, nhưng em rất vui khi ở bên anh.
Trường tổ chức ngày lễ kỷ niệm. Mọi người đều tìm người đi cùng. Anh từ chối tất cả và nhìn em. Em không hiểu, nhưng đồng ý theo anh.
Em sẽ tham gia cùng anh.
Tham gia đi em, vui lắm đấy!
Em không hiểu hành động của anh, nhưng vì là anh nên em đồng ý. Điều đó là điều em không nghĩ tới.
Hôm đó, cả anh và em đều mặc bộ vest trông rất sang trọng và nghiêm túc. Em không thích loại quần áo gò bó này, nhưng chúng là sự lựa chọn của anh, nên em không dám từ chối. Anh khen ngợi em suốt đường đi, và anh chính là điểm nổi bật tối ấy.
Buổi tiệc diễn ra thành công. Dù xung quanh có nhiều cặp đôi khác, nhưng em và anh là tâm điểm đặc biệt. Anh luôn mỉm cười và động viên em, khiến em tự tin hơn nhiều lần! Em rất vui khi có tấm ảnh chụp cùng anh.
Em biết rằng anh và em chỉ là bạn bè. Nhưng ngày đó, em nhìn thấy anh vui vẻ với một cô gái khác, và em buông bỏ mọi thứ. Em quyết định tránh xa anh và thay đổi cách ăn mặc, kiểu tóc. Nhưng em vẫn khó chịu với bản thân mình vì vẫn còn thích anh.
Anh bắt em lại và hỏi lý do em tránh né anh. Em hoảng sợ và không biết phải nói gì.
Nói đi, em đang trốn tránh anh vì lí do gì?
Lần này em lại tránh né anh vì chuyện gì?
Em không phải...
Nói đi, lại có chuyện gì nữa chứ?
Vậy là anh đã có người yêu à? Em chỉ muốn giữ khoảng cách thôi.
Người yêu?
Đó là cô gái mà anh gặp hôm ấy à... Em nghĩ hai người có mối quan hệ đặc biệt nên em mới...
Trước khi em nói hết câu, em nghe tiếng cười của anh vang lên. Mọi người xung quanh đều nhìn chúng ta với ánh mắt hiếu kỳ. Em tức giận nhưng cũng khó hiểu nhìn anh.
Có gì vui vậy? Nhớ lời anh nói rồi đấy... Nếu em cứ gần gũi với anh thế này, người ta...
Thật là ngẫu nhiên... Anh cũng định giới thiệu em với người ấy đấy!
Làm sao thế?
Sau những lời bất ngờ ấy, anh nắm lấy tay em và kéo đi nhanh chóng. Mọi chuyện diễn ra khiến em chưa kịp suy nghĩ. Và rồi lại có thêm một sự thật bất ngờ nữa. Hóa ra, người đó chính là chị gái của anh. Chị cũng từng học tại trường và ghé thăm anh khi có cơ hội. Họ hai không có nhiều thời gian để gặp nhau. Chị rất thân thiện và khiến em cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đặc biệt khi em luôn ngại khi gặp người lạ. Khi nghe hiểu lầm của em, chị chỉ im lặng và cười. Khi anh đi lấy nước uống, chị nhìn em và hỏi.
Em thích thằng em của chị đúng không?
Dạ... - Trái tim em như bị một mũi tên bắn vào. - Em... em không có đâu chị... Chỉ là bạn bè thôi mà chị...
Em lừa thằng em chị được chứ không lừa được chị đâu! Nhìn gương mặt và cách ứng xử của em, chị biết hết mọi chuyện!
Em... - Lúc đó, em như bị mất hết từ ngữ, không biết phải nói gì với chị ngoài việc cúi gằm mặt.
Đừng lo! Chuyện này thì chị không phản đối gì cả... Nếu có thể, em cứ tiếp tục theo đuổi chị! Thằng em chị cũng hơi ngây thơ đấy, và ít khi thân thiết với ai như em đâu... - Chị nói và nháy mắt với em. - Có lẽ nó cũng thích em đấy!
Hai người nói xấu tôi điều gì vậy? - Anh quay lại với khay nước trên tay, mắt lườm nhìn cả hai.
Em và chị chỉ cười và nói rằng không có gì. Còn anh dường như không tin vào những gì cả hai nói! Chị về nhà với ánh nhìn đầy ý nghĩa cho em biết rằng em đã nhận được sự khích lệ và ủng hộ từ chị.
Sau khi đảm bảo rằng chị đã về nhà an toàn, anh mỉm cười và đưa vai cho em dựa vào. Con đường về tràn ngập lá vàng, như một dấu hiệu cho sự kết thúc của một chuỗi sự kiện. Anh nói đủ mọi chuyện khi chúng ta đi, kể cả việc nói xấu về chị gái của mình. Khi chúng ta gần đến ngã ba, em cảm thấy có chút can đảm để mở lòng với anh. Nhưng khi em sắp nói, lại nghe tiếng anh ấp úng.
Em muốn nói gì vậy? Nói đi em!
Không! Anh nói trước đi!
Thật ra... Anh định sang Úc sau khi tốt nghiệp... Tuần sau đấy!
Bất chợt trong lòng em như có một cơn bão đang cuồn cuộn phá hủy sự tĩnh lặng nơi tâm trí. Anh cười trừ, nói rằng cũng không muốn làm em ngạc nhiên như vậy nhưng anh nghĩ giờ đây là lúc thích hợp để nói. Thậm chí em còn là người đầu tiên anh chia sẻ tin tức này.
Vậy còn em? Em muốn nói gì đó không?
Dạ không... Không có gì đâu anh! Nhưng em có chút bất ngờ đấy!
Anh mới quyết định thôi! Anh nghĩ đã đến lúc...
Vậy thì em chúc mừng anh...
Anh nhìn em, sau đó bật cười khi câu nói vừa phát ra trông không khớp với biểu hiện của em trên khuôn mặt. Em lắc đầu rồi nhanh chóng chạy về con đường về nhà, để lại anh phía sau, đắm chìm trong suy tư.
Buổi lễ tốt nghiệp diễn ra tốt đẹp. Em ngắm nhìn anh trong bộ đồng phục đẹp trai, ngưỡng mộ và lẫn lộn buồn vui. Trong tấm ảnh chụp cùng anh lần này, em vẫn nhớ anh đã cười rất tươi, ôm vai em và nhìn em để tạo kiểu cho tấm ảnh. Ngày hôm ấy rất bận rộn, nhưng cũng kết thúc nhanh chóng. Em cầm tấm ảnh trên tay, cảm thấy mình ngu ngốc. Em nên vui mừng vì anh đạt được ước mơ của mình, nhưng tại sao em lại buồn như thế.
Em suy nghĩ liệu có nên gặp anh trước khi anh rời hay không. Em không biết phải làm thế nào, hay là sẽ mạnh mẽ đối mặt với anh và nói ra tất cả, hoặc là sẽ lẩn tránh anh. Em không muốn cả hai phải gặp nhau trong tình trạng không thoải mái.
Khi chỉ còn ba mươi phút nữa là đến giờ anh lên chuyến bay đưa anh đến ước mơ của mình, em bật dậy và ôm lấy chiếc hộp trên bàn, chạy đến sân bay bằng taxi. Khi đến, mọi người đã chào tạm biệt anh rồi, chỉ còn mình anh ngồi một mình trên băng ghế chờ. Em tiến lại gần và anh quay sang mỉm cười nhìn em.
Anh tưởng là em không đến...
Em xin lỗi... Em đã phải suy nghĩ rất nhiều!
Không sao đâu! Em đến là tốt rồi!
Cả hai ngồi cạnh nhau, nhìn ngắm dòng người qua lại. Em đưa hộp quà cho anh, là một chiếc áo ấm với màu mà anh thích.
Anh nhớ giữ ấm đấy! Em hy vọng anh sẽ thích...
Cảm ơn em! Anh rất thích!
Anh và em ngồi im lặng, đôi khi nhìn nhau mà không biết nên nói điều gì. Những chiếc máy bay khác ở bên ngoài đã bắt đầu cất cánh. Chỉ còn mười phút cuối cùng trước khi anh lên máy bay.
Anh muốn nói gì với em không?
Em...
Nếu em không có gì muốn nói thì...
Không! Em có... - Em lắng nghe, giọng nói có chút vội vàng.
Vậy thì chuyện gì vậy?
Em chúc anh có một chuyến đi an lành và thành công!
Chỉ thế à? - Anh nghiêng đầu hỏi.
Em... - Sau một lúc do dự, em nhìn thẳng vào mắt anh. - Em thực sự rất thích anh... Em có tình cảm chân thành với anh đấy!
Anh đột nhiên đứng dậy, cầm vali, sau đó nhìn em và mỉm cười. Anh ôm em vào lòng với sự ấm áp quen thuộc.
Cuối cùng thì em đã nói ra!
... - Em ngỡ ngàng, chưa hiểu gì.
Anh cũng có điều muốn nói... Anh mong em sẽ chờ đợi anh, chờ anh trở về, được không bé nhỏ?
Anh đã nói rồi lại cười tươi. Trong lòng em trỗi dậy biết bao nhiêu cảm xúc khác nhau. Em gật đầu, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Tất nhiên là được!
Anh không ngờ đấy! - Anh cười, ánh mắt hồi hộp.
Em cũng vậy mà! - Em cười, sau đó nắm chặt bàn tay anh. - Hãy nhớ trở về, em luôn đợi anh... Vì anh còn nợ em một nụ hôn cho ngày hôm nay!
Anh biết rồi!
Chuyến bay ngày đó đã thành công tốt đẹp. Nhìn theo chiếc máy bay lẩn vào dòng mây dày, lòng em nhẹ nhõm và hạnh phúc. Cuối cùng, em đã làm được điều mà trước đây em rất lo lắng. Và quan trọng nhất, tình cảm của em đã được anh chấp nhận.
Thời gian trôi qua nhanh chóng. Mọi liên lạc đều qua điện thoại di động, khiến cho cả hai cảm thấy nhớ nhung nhau nhiều hơn. Em cố gắng dành thời gian buổi tối để gọi cho anh, còn anh cũng luôn đợi chờ để nhận cuộc gọi từ em. Sống ở hai nơi khác nhau và với một khoảng cách xa, đôi khi việc gọi điện lại trở nên khó khăn.
Rồi, khi em đang ở trong phòng trọ, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Em nhớ rõ hôm nay không ai đến, không có ai giao hàng, vì vậy em cảm thấy hơi ngạc nhiên. Mở cửa, em bất ngờ bị anh ôm chầm lấy.
Anh đã về rồi đấy!
Hừm... Sao anh không báo trước với em...
Để tạo ra một bất ngờ! Em thấy sao?
Anh thật tuyệt vời...
Anh đã trở về để trả lại nụ hôn của em... Anh không muốn nợ nần ai cả!
Không cần đâu!
Tại sao vậy?
Đã ăn no rồi thì làm gì cũng được!
Em cười và đẩy anh vào trong. Một bó hoa được cắm trên bàn, phòng tràn ngập hương vị của món gà cay thơm phức. Em tự hào cho biết em đã tự học và nấu món này nhiều lần để mang lại kết quả tốt nhất. Dù điện thoại của anh đã tắt, nhưng em và anh vẫn cười sảng khoái.
Anh nói rằng mình đã hoàn thành cuộc hành trình. Em hỏi anh tại sao quay lại, tại sao không tiếp tục đi như anh mong đợi. Anh đứng bên cửa sổ, nhìn những đám mây trôi trên bầu trời. Anh mong ước như vậy, nhưng rồi anh nhận ra dù đi đến đâu thì anh vẫn chỉ muốn về nhà, tìm một nơi để gọi là bến đỗ. Dù muốn tự do và khám phá như những đám mây ấy, anh vẫn muốn một nơi để trở về. Và nơi đó là đây, nơi có gia đình và em, người anh luôn muốn gặp. Đó là bầu trời lớn nhất mà anh mong muốn. Em trêu anh là hôm nay anh quá lãng mạn, nhưng anh không trả lời, chỉ cười và hôn em.
Đúng là... Anh đã giữ lời hứa của mình!