truyenblog.vn - Phụ nữ ơi, dù thời gian trôi qua bao nhiêu, dù tư duy có biến đổi bao nhiêu lần, sức mạnh của họ vẫn thường bị đánh giá thấp. Bởi không phải ai cũng được kết hôn đâu. Không phải bố mẹ nào cũng sinh ra con gái và mãi mãi làm con của họ.
Có bao nhiêu đau đớn là đủ cho cuộc đời này? Bao nhiêu bất hạnh đủ cho một sinh mệnh? Bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu sự thương xót mới đủ? Cuộc sống này Mẹ đã chịu đựng rất nhiều, hãy để con tiếp tục gánh vác phần còn lại của cuộc hành trình, Mẹ nhé!
Mẹ thường nói rằng số của Mẹ là “con số của động vật trâu” vì Mẹ sinh ra vào giờ trâu, ngày trâu, năm trâu. Con số của động vật trâu thường biểu hiện sự khổ đau, từ lúc còn bé đến lúc già nua, từ lúc đói khổ đến khi ấm no.
Vì cuộc sống khó khăn, Mẹ thường khóc nhiều. Khóc vì những đau thương. Khóc vì ánh mắt lạnh lùng của người ngoại. Mọi người đều thấy, nhưng không ai hiểu. Mẹ được gả cho người chồng nhân từng bước nhưng chẳng giàu có nhưng người ở bên dưới xóm. Tại sao Mẹ phải lấy bố - người cách nhà mười nóc nhưng không quý phái như chồng già, cũng không lịch sự như người anh em trong họ hàng.
Ít ai biết rằng nước mắt của Mẹ trong ngày cưới không chỉ là nước mắt buồn, mà còn là nước mắt của sự đau lòng và tức giận, Mẹ thương cho bản thân mình. Một câu “hồng nhan bạc mệnh” không đủ diễn tả hết số phận của phụ nữ hai mươi tuổi ấy. Mẹ là một người phụ nữ xinh đẹp, nét đẹp thuần khiết làm cho nhiều người mến mộ. Mẹ cũng là một người nhanh nhẹn, biết làm mọi việc, biết mọi thứ. Mặc dù vậy, Mẹ vẫn là một người biết quan tâm, giấu những không vui để không mất đi tình thương và sự hiểu biết từ gia đình và người thân.
Có lẽ mẹ sẽ không bao giờ quên rằng con chưa từng thương mẹ đúng không? Nhưng đứa trẻ của mẹ cũng vậy. Chúng sẽ luôn nhớ cách mẹ nhanh chóng gói từng miếng thịt vào túi và giấu đi sâu trong góc tủ. Cách mẹ hớn hở gửi thịt và xôi cho họ hàng, rồi lặng lẽ nhận lại nón và quay về. Có lẽ mẹ không cần những miếng thịt hay xôi đó, vì mẹ có thể tự mua được. Nhưng điều mẹ cần chỉ là một câu hỏi: 'Con đã xong chưa, có mệt không?' Hoặc nếu không có gì để cho, mẹ cũng có thể nhẹ nhàng nhắc nhở lần sau mẹ sẽ lại cho. Nhưng có lẽ mẹ đã chờ đợi lâu để nghe được câu hỏi đó, và sau đó chỉ còn lại sự im lặng của mẹ.
Mẹ từng từ chối lời cầu hôn khi mẹ 17 tuổi vì sợ phải rời xa gia đình quá sớm, và từ chối đám cưới khi mẹ 19 tuổi vì không muốn con gái đi xa. Sau khi tròn 20 tuổi, mẹ mới nhận ra việc gả gần cũng là để có người chăm sóc khi mẹ già yếu. Nhưng khi kể lại, câu chuyện của mẹ chỉ xoay quanh tiền từ con trai gửi về, đồ ăn và quần áo mẹ mua và cho. Mọi thứ từ người khác đều có giá trị, nhưng mẹ bỏ ra thì không được đánh giá cao. Hoặc có thể, trong tâm trí của mẹ, không có sự hiện diện của mẹ.
Trưa hôm trước, khi nhà hàng xóm vui vẻ, buổi trưa lại trở nên yên bình hơn. Trong tĩnh lặng đó, có tiếng một người phụ nữ nói vài lời rồi nước mắt lăn dài. Cô ấy nói về cách mọi người coi thường họ, và cách mẹ vẫn phải lo lắng cho họ. Cô ấy nói về sự thiên vị của mẹ, và cách mẹ luôn cho đi cho họ. Một số người an ủi, một số lại chỉ trích những người phụ nữ khóc nhiều. Nhưng họ không biết, có những người khó tính vì họ đã trải qua những khoảnh khắc khó khăn. Có những người dễ khóc vì họ nhạy cảm. Họ sống để cho đi nhiều điều, và cảm thấy buồn khi không nhận lại được gì. Nhưng có vẻ như... thế giới này không chỉ có một người phụ nữ khổ như mẹ. Ngoài kia, còn rất nhiều người khác. Phụ nữ, dù có trải qua bao nhiêu biến đổi, tư duy có bao nhiêu lần thay đổi, sự hiện diện của họ vẫn luôn bị coi thường. Vì ai cũng biết rằng thiếu nữ nào cũng phải lấy chồng, và bố mẹ nào cũng sinh con gái để con mãi mãi.