Trong những năm tháng đi học, hoặc thậm chí đối với những ai đang ngồi trên ghế nhà trường, trò chơi điện tử đã trở thành một phần không thể thiếu. Hiện nay, hầu hết các phụ huynh và phương tiện truyền thông đều chấp nhận rằng trò chơi là một phần tự nhiên của cuộc sống. Và tôi cũng không phải ngoại lệ, từ thời còn đi học cấp 3, tôi đã dành rất nhiều thời gian cho các tựa game như Audition, Đột kích, Gunny, Đế chế,...
Ban đầu, tôi chỉ coi trò chơi là một sở thích ngoài giờ học, nhưng dần dần, tôi nhận ra rằng cuộc sống học sinh của mình đã bị ràng buộc bởi trò chơi một cách không rõ ràng. Thời gian đi học của tôi thường đi đôi với việc ghé vào các quán net sau giờ học, và sau đó là đắm chìm trong thế giới của trò chơi.
Cách mà trò chơi đã phá hủy cuộc sống học sinh của tôi
Tôi chưa từng nghĩ rằng mình có thể trở thành nghiện game ngoại trừ việc chơi các trò chơi java trên chiếc điện thoại Nokia vào những năm 2006. Khi bước vào lớp 7, trong một lần rảnh rỗi, tôi đã theo một người bạn đến quán net. Ngay lần đầu tiên chạm mặt, tôi đã bị cuốn hút bởi âm thanh của những chiếc bàn phím và chuột. Và từ đó, trò chơi online đầu tiên đã mở ra một thế giới mới trước mắt tôi - đó chính là Audition.
Tuy nhiên, ở thời điểm này, tôi vẫn giữ được sự cân bằng giữa chơi game và học. Thành tích học tập của tôi vẫn nằm trong hàng hàng đầu của lớp. Mỗi tuần, tôi chỉ dành khoảng 2 giờ vào Chủ Nhật để chơi game. Nhưng sau đó, Đột Kích ra đời, trò chơi bắn súng này thật sự cuốn hút. Thay vì chỉ dành 2 giờ mỗi tuần, tôi dành mọi cơ hội sau giờ học để tham gia.
Cho đến khi bước vào cấp 3, đó có lẽ là thời điểm mà trò chơi điện tử bắt đầu phá hủy cuộc sống học sinh của tôi. Trò chơi mà tôi say mê lúc đó là Gunny và một số trò chơi offline như series Call of Duty. Về việc tại sao quán net tôi ngồi lại có Call of Duty, đó là nhờ vào thời gian dài tôi dành để download và cài đặt. Chúng thu hút tôi ngày qua ngày, và từ việc tranh thủ sau giờ học, tôi bắt đầu suy nghĩ về việc bỏ học. Với khối lượng kiến thức của cấp ba, bỏ một tiết học là xác định không hiểu toàn bộ chương sách.
Suốt thời gian cấp ba từ lớp 10 đến lớp 12, tôi chỉ biết cắm đầu vào quán net. Đến lớp thì chỉ biết nằm vì toàn bộ sức mình dành cho việc chơi game. Gia đình tôi không hề biết về điều này vì tôi đã nói dối họ rằng đi học thêm. Bạn bè, những người từng chơi cùng tôi, bắt đầu chú trọng vào việc học hơn, chỉ có mình tôi vẫn không thay đổi.
Kiến thức không, kỹ năng bài vở không, thi cử cũng không, việc tôi trượt đại học là điều không ngạc nhiên. Nhưng dù thế nào, cao đẳng hay học nghề, tôi vẫn phải bước vào Hà Nội. Hậu quả của thời gian học không hiệu quả, việc tìm việc cũng khó khăn vì không có bằng cấp. Tâm sự này là tôi tự trách mình vì không có trách nhiệm trong việc học tập. Tương lai của tôi lúc đó hoàn toàn mờ nhạt.
Nhưng như mọi người thường nói, khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra.
Trò Chơi đã Mở Ra cho Tôi Một Hướng Đi Mới
Khi đặt chân vào thủ đô Hà Nội, tôi đã bắt đầu khám phá thế giới của máy PS3 cùng với những tựa game độc quyền của Sony. Chúng thậm chí còn thu hút hơn nhiều so với những trò chơi online tôi từng chơi. Và từ đó, vì không còn phải đi học, tôi có thể chơi game cả đêm suốt sáng, khám phá từng tựa game một. Lúc đó, tôi vẫn chưa biết mình sẽ làm gì để kiếm tiền, vẫn phải dựa vào gia đình để chi tiêu và mua game.
Lúc này, khi chơi game, tôi thường xuyên lên Youtube xem các video bình luận, đánh giá từ những người làm việc trong ngành game và cũng theo dõi một vài người hâm mộ.
Tâm Sự của Game Thủ: Trò Chơi đã Gây Hại Nhưng Cũng Mang Lại Cơ Hội Mới Cho TôiSau bao nhiêu thời gian chỉ chơi game một mình, không giao tiếp với ai, tôi nhận ra rằng các cộng đồng game đang hoạt động sôi nổi như thế nào. Ở đó, tôi được tự do là chính mình, và quan trọng hơn, tôi đã có cơ hội kiếm tiền tự nuôi bản thân.
Tôi cũng nhận ra rằng tính cách hiện tại của mình cũng phần nào được ảnh hưởng bởi các nhân vật trong game. Cách nhìn nhận cuộc sống và xã hội xung quanh đã đa dạng hơn nhờ những câu chuyện trong video game. Có lẽ các nhà sản xuất vẫn lấy cảm hứng từ cuộc sống thường nhật để thể hiện trong game của họ.
Sau bao thời gian tự trách bản thân vì để cho trò chơi phá hỏng thời sinh viên, tôi đã tìm thấy niềm vui và sự lạc quan hơn về tương lai của mình. Dù làm công việc gì đi nữa, tôi đã có đủ động lực để nhìn thấy tương lai sáng sủa của bản thân.
Tạm Kết
Có lẽ nhiều người đọc sẽ cảm thấy đồng cảm với tôi qua câu chuyện trên. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, dù đã muộn nhưng tôi hiểu rằng, việc học luôn là quan trọng nhất. Game chỉ là sở thích, đam mê bên lề thôi.
Nếu bạn đang đi học và đam mê game, hãy cố gắng không để game chiếm quá nhiều thời gian. Học là ưu tiên hàng đầu. Ở Việt Nam, bằng đại học vẫn rất quan trọng. Đó không phải là con đường duy nhất nhưng lại là con đường ngắn và cụ thể hơn cho tương lai. Tư duy ở đại học khác biệt hoàn toàn so với cấp ba. Đừng nghĩ rằng chơi game xong rồi suy nghĩ về tương lai.
Với những ai đã dành thời gian giống tôi, đừng lo lắng quá. Game hiện nay cũng là một ngành nghề chính thống. Nếu không đỗ vào đại học, hãy học về truyền thông, công nghệ, lập trình, kinh doanh... có thể ứng dụng trong công việc game.
Lời khuyên cuối cùng: Đừng bao giờ mất niềm tin vào bản thân. Hãy kiểm soát game như một hình thức giải trí, đừng để nó chiếm quá nhiều thời gian của cuộc sống cá nhân, gia đình.