Sau khi tốt nghiệp Kinh tế quốc dân với tấm bằng Giỏi, dù tôi đã có tấm bằng Giỏi trong Kinh tế quốc dân như lợn con, tôi vẫn tự hào một chút. Ở miền quê nghèo trung du, tôi tốt nghiệp Đại học với tấm bằng giỏi cũng là một thành tựu lớn, là nguồn hy vọng cho một tương lai tươi sáng tại thủ đô. Và cha mẹ tôi cũng không phải là ngoại lệ.
- Bao nhiêu công lao học hành vất vả, giờ thì bạn hãy cố gắng làm việc tại Hà Nội cho tốt nhé, quê mình không có việc làm gì đâu con ạ, trở về sẽ khổ lắm đấy! - cha tôi nói.
Và tôi cũng thấy như vậy. Nghèo! Không có cơ hội, dù tôi học giỏi thế nào đi chăng nữa, nhưng với hoàn cảnh của gia đình, tôi không dám mơ ước gì về việc ổn định cuộc sống ở quê, tôi phải ở Hà Nội thì mới có thể khá lên được.
Thực sự, tôi không yêu thích những thứ hiện đại, lòe loẹt như tài chính, ngân hàng, ô tô, bất động sản lắm, mặc dù tôi có đủ khả năng để học! Những từ đó không hợp với tôi, có lẽ tôi hơi cũ kỹ. Tôi thích trồng rau, nuôi lợn, tôi thích cuộc sống giản dị, bình dị, quê mùa nhưng chân thực, từ nhỏ đã thế. Nhưng vào thời điểm đó, tôi không thể làm điều đó. Học kinh tế mà lại đi trồng rau thì sao? Sẽ là trò cười cho bạn bè, sẽ khiến bố mẹ tôi xấu hổ, tôi sợ điều đó!
Bỏ qua rau cỏ, lợn gà sang một bên, tôi bắt đầu tìm việc làm. Cũng không quá khó để có được một công việc, vị trí bán hàng trong một ngân hàng nhỏ. Tôi không nhớ rõ tên chức danh, chuyên viên Quản lý Khách hàng, chuyên viên Tín dụng, hoặc đại loại là một cái tên đẹp để che giấu bản chất công việc 'tiếp thị'. Người Việt ta rất thích những cái bề nổi, một cái tên đẹp cũng đủ làm cho họ phấn khích.
Quá trình đào tạo, thử việc và chính thức đã hoàn thành. Thật lòng mà nói, các sếp trong ngân hàng là những người bán hàng xuất sắc, tôi không thể phủ nhận điều đó. Họ có những phẩm chất mà chúng ta cần học hỏi, học rất nhiều và rất lâu. Chỉ cần áp dụng đúng những phương pháp mà họ đã truyền đạt, cùng với chút sự nhiệt tình, khéo léo, bạn sẽ thu hút được những khách hàng tiềm năng. Những gì tôi học được từ họ đến bây giờ, vẫn giữ nguyên giá trị và rất hữu ích cho tôi. Tôi biết ơn những lãnh đạo của mình, những con người nhiệt huyết và xuất sắc.
Tôi hoàn thành công việc của mình một cách trọn vẹn, vì tôi muốn xứng đáng với mức đãi ngộ của đơn vị quản lý tôi. Tôi giống như họ, tất cả đều cống hiến sức lực của mình và mong đợi nhận lại những điều xứng đáng. Khi đã bắt tay vào làm việc với nhau, hãy tôn trọng và hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng khi không muốn tiếp tục hợp tác nữa, đó là một câu chuyện khác. Tôi hiểu rõ công việc của mình, đó là mặc đồ công sở, ứng xử lịch sự, chiều lòng người và khéo léo trong giao tiếp để đạt được mục tiêu. Mối quan hệ xã hội giúp tôi đạt được mục tiêu của mình. Tôi luôn cố gắng mở rộng và chăm sóc các mối quan hệ, như lời dạy của các sếp và kinh nghiệm từ đồng nghiệp.
Và rồi tôi nhận ra hai mặt của vấn đề. Những gì bạn nhận từ mối quan hệ, bạn cũng phải trả giá từ những mối quan hệ đó. Tôi nhận ra mình có dấu hiệu nghiện rượu, mặc dù chỉ là mức độ nhẹ. Vâng, nghiện rượu, điều mà tôi chưa từng nghĩ đến ở tuổi của mình. Các buổi tiệc với khách hàng, cơ quan, bạn bè, tự nhiên đều có rượu. Khi không có rượu, tôi cảm thấy mất phần hứng thú và hứng khởi, đó là triệu chứng của nghiện. Nhưng nguy hại hơn cả nghiện rượu, đó là thói quen nói dối, nói dối mà không cần suy nghĩ, nói dối mà không cảm thấy xấu hổ. Cùng với thói quen hứa hẹn, hứa hẹn nhiều điều tốt đẹp và xa vời. Ngay cả những điều nhỏ nhặt và không quan trọng, tôi cũng nói dối mọi người, nói dối đã trở thành thói quen! Rất may là tôi chưa bao giờ lừa đảo, nếu không thì có thể tôi sẽ trở thành một kẻ lừa đảo ẩn trong vỏ bọc ngân hàng.
Quan trọng nhất, tôi không cảm thấy hạnh phúc hoặc mãn nguyện với những thứ tôi đã phấn đấu đạt được. Tôi biết rằng tôi học hỏi, phấn đấu và bung sức lực vì điều gì. Đó là niềm tự hào, sự yên tâm cho gia đình có một đứa con làm ngân hàng tại Hà Nội, vì vẻ đẹp bên ngoài và vì nỗi sợ, nỗi sợ mơ hồ rằng nếu từ bỏ, tôi sẽ không có con đường nào khác.
Một ông anh họ gọi điện cho tôi, ông anh hiểu tôi nhất, biết tôi thích điều gì nhất:
Anh đang làm khu trồng rau, chăn nuôi thực phẩm rừng, và có một ao cá nhỏ nữa. Cân nhắc xem có thể trở thành nông dân cùng anh không nhé! Không ép buộc đâu!
Sự phấn khích trong tôi không phụ thuộc vào việc uống rượu. Tôi đã cảm thấy chán ngấy với sự hiện đại, những từ ngữ phức tạp của ngành tài chính ngân hàng, mệt mỏi với sự đua đòi, cạnh tranh, những khuôn mặt luôn tươi cười nhưng ẩn chứa toan tính. Tôi muốn trở về với cuộc sống bình yên ở quê, trồng rau, nuôi cá, trò chuyện thẳng thắn với anh em, sống thành thật với mọi người. Và tôi bắt đầu suy nghĩ về việc nghỉ việc. - Tôi cảm thấy không còn đam mê với công việc nữa, tôi không muốn cố gắng nữa. Nếu thế, tôi nên nghỉ! - sếp tôi nói với tôi như thế.
Anh ta nói đúng, anh ta có quyền quyết định về tôi. Và tôi cũng có quyền quyết định về bản thân mình. Khi làm việc, bạn phải có trách nhiệm. Khi bạn không còn trách nhiệm với công việc, đừng làm gánh nặng cho người khác. Vào chiều hôm đó, tôi viết đơn xin nghỉ việc. Không cần lí do, bởi vì tôi không muốn tiếp tục công việc này. Tôi quyết định trở về quê trồng rau.
Hiện tại, tôi vẫn là một người bán hàng, bán rau, bán thịt, bán cá. Nhưng tôi yêu công việc của mình, đó là những ngày làm việc cật lực trên ruộng, dưới ao cá, dưới trời nắng, dưới mưa, lo lắng, thấp thỏm và chờ đợi! Tôi trân trọng công việc của mình, tôi làm công việc này với sự say mê và nhiệt huyết. Tôi vẫn cười, nhưng đó là nụ cười không màu mè. Và tôi đã từ bỏ việc uống rượu, giảm bớt nói dối và không hứa hẹn nhiều như trước.
Nếu bạn yêu ô tô, bạn bán ô tô. Nếu bạn yêu bất động sản, bạn bán bất động sản. Nếu bạn nghiện ma túy, bạn có thể bán, nhưng sẽ gặp nguy hiểm sớm. Tóm lại, cuộc sống và thị trường không buộc bạn phải làm gì!
Sẽ mất thời gian cho gia đình hiểu và chấp nhận công việc hiện tại của tôi, nhưng điều đó không quan trọng. Để giúp đỡ gia đình, tôi phải trước hết quyết định về bản thân mình. Ngày hôm nay, ngồi tại Hà Nội, cạnh xe tải chở rau củ quả, với cốc trà đá ở quán quen thuộc, tôi chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhàng, thanh thản như vậy, thấy mọi thứ đẹp đến vậy.