Gần tết âm lịch năm lớp 10, đọc post về dấu hiệu trầm cảm trên Facebook, gửi cho cô giáo. Sau này, mình nghĩ đó là duyên nợ khi gửi cho cô, tưởng cô là người tin tưởng. Nhưng mình lại bị hại nặng thêm.
Lần đầu biết mình trầm cảm, tự tổ chức buổi từ thiện tại trung tâm giáo dục trẻ khuyết tật. Lần đầu tiên mình làm, lần đầu mình dám làm khi không có sự ủng hộ của bạn bè.
Bài học từ buổi từ thiện quý giá hơn mình kể.
Mình nhận ra cuộc sống của mình không tồi tệ như cuộc đời của những em. Mình có đủ cha mẹ, được học, có cuộc sống vật chất tốt hơn.
Điều mình khâm phục ở trẻ em là đôi mắt. Mắt của họ tươi sáng, trong trẻo, ấm áp hơn mình. Mình đang cố gắng xóa đi cái buồn trong mắt.
Mình chứng kiến 1 câu chuyện rất đầy xúc động. Ông bố, bà mẹ đi trên chiếc xe đạp cũ, cầm 1 cái bánh chưng được tặng, con bé dưới 4 tháng được mẹ bế. Họ phải rời đi vì thiếu tiền, nhưng sự mưu sinh, vất vả, và lòng bền bỉ của họ khiến mình thấy nghẹn lời, không có từ nào diễn tả được.
Nguồn ảnh: Pinterest
Lần thứ 2 mình tổ chức từ thiện tại cùng địa điểm, cùng số tiền, sau 1 năm, mình tìm được 2 người em trở thành cộng sự của mình. Mình nghĩ không cần quá nhiều tiền, vì mình sợ tiền nhiều sẽ không minh bạch, và mỗi lần đi từ thiện là một trải nghiệm, một bài học cho những người chỉ biết học hành. Mình tự chăm sóc cây hoa, tự tay bán để kiếm tiền tổ chức, có người em làm MC, chúng mình dựng trò chơi và lưu giữ những khoảnh khắc đẹp.
Mình học được bài học quý giá về sự trưởng thành, tỉnh táo qua những trải nghiệm từ việc tổ chức từ thiện.
Mỗi năm, có bao nhiêu đoàn ghé thăm, có bao nhiêu quà tặng, nhưng đối với các em, món quà ấy chỉ là nhất thời.
Từ thiện không chỉ dạy mình về tổ chức, tìm đồng đội, gọi tài trợ, mà còn giúp mình hiểu rằng còn nhiều người khó khăn hơn, và muốn giúp họ cần phải tìm kiếm giải pháp bền vững hơn là những món quà ngắn hạn.