1. Hành Trình Riêng của Tôi
Nguồn: Freepik
Tôi là một sinh viên năm thứ 4, không thể nói là quá trẻ con nhưng cũng không phải là quá già cả. Trải qua những ngày tháng tích lũy kiến thức và kinh nghiệm, tôi tin rằng không chỉ có mình mà còn nhiều người khác trong tuổi trẻ đều đặt ra câu hỏi về hành trình mình đang theo đuổi. Lựa chọn ngành học, quyết định giữa nội trú và ngoại trú, hoặc thậm chí là bỏ cuộc chơi - tất cả đều là những thách thức mà chúng ta phải đối mặt.
Tôi hiếm khi hối tiếc về những quyết định lớn trong cuộc đời. Trong suốt ba năm qua, không một lần tôi cảm thấy hoài nghi về việc theo đuổi con đường y học. Ngay cả khi nhớ lại những khó khăn, gian khổ của việc học y ở tuổi 21, tôi vẫn tin tưởng rằng cô gái 18 tuổi của mình sẽ không bao giờ từ bỏ ước mơ. Không ai có quyền phủ định khả năng của bất kỳ ai, kể cả bản thân và những người thân yêu nhất.
Với niềm tin đó, tôi không phải là một siêu sao được ngưỡng mộ bởi giáo viên hay những người xung quanh, nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc. Tôi không tự hào về bản thân vì tôi biết mình có thể làm tốt hơn, nhưng lại không muốn hạ gục bản thân với hi vọng vô ích. Lời nói không có ích nếu không được hành động, đúng không? Đôi khi tôi cảm thấy thất vọng với cuộc sống, nhưng để trách người khác thì quá dễ, chỉ khi nhận ra lỗi lầm của mình thì tâm hồn mới được thanh thản.
2. Nếu tôi không chọn y học, thì tôi sẽ theo đuổi điều gì?
Nguồn: Freepik
Nếu tôi không học y, thì nghề nào sẽ là lựa chọn của tôi?
Nếu tôi không có đam mê với y học, thì tôi sẽ đam mê điều gì khác?
Vấn đề của những câu hỏi này là, tôi không có câu trả lời cụ thể.
Khi ở lớp 12, tôi thậm chí còn không biết rằng mình sẽ làm gì sau này. Không học vật lý, nên tôi đã loại trừ ngành kinh tế ngay từ đầu. Tôi cũng không thích những con số hay thương trường. Nhìn sang khối D, việc phải học thuộc lòng và viết văn theo một cấu trúc cụ thể làm tôi khá khó chịu, do đó tôi cũng không chọn khối này. Sau cùng, tôi quyết định theo đuổi y học vì bố mẹ làm trong ngành và tôi cảm thấy nghề bác sĩ là một sự lựa chọn đúng đắn. Bác sĩ có thể cứu người và đóng góp cho xã hội, đó là lý do tôi quyết định theo đuổi y học.
Nhưng qua ba năm, tôi đã hiểu được một vài điều. Bác sĩ có thể kiếm tiền và được tôn trọng. Đúng vậy. Nhưng không ai làm bác sĩ dốt mà vẫn kiếm được tiền. Xa nhà, có những gia sư đã tự tin kiếm tiền và có mối quan hệ rộng lớn trong mọi lĩnh vực, và tôi biết rằng khi bạn giỏi, không quan trọng bạn làm gì, bạn sẽ không bao giờ nghèo. Nhưng liệu việc học y chỉ vì vậy thôi sao? Vì tiền bạc, vì vị trí xã hội, vì một người trong gia đình là bác sĩ để chăm sóc sức khỏe? Những lý do đó không đủ để giải thích cho những lúc tôi cảm thấy chán chường với một số môn học, hoặc đôi khi tôi tự hỏi liệu mọi thứ có ý nghĩa không?
Tôi đã biết từ trước rằng học y là khó khăn, nhưng chỉ khi trải qua mới thấm được. Không thể nào diễn tả hết khó khăn trong một từ. Tôi đã chứng kiến nhiều người ra trường với ngành nghề không liên quan hoặc phải làm việc họ không thích chỉ vì cần tiền. Hoặc chỉ vì bệnh viện cần người, họ nhận việc mà không biết họ muốn làm gì. Tôi đã thấy cả những gia đình đầu tư hàng năm cho con học y, sau đó thêm ba năm nội trú, và cha mẹ càng ngày càng già đi, nhưng vẫn chưa thấy con tốt nghiệp. Tôi đã chứng kiến những khía cạnh u ám của nghề này, từ việc ngủ trên bàn, ghế đến giường bệnh, từ việc ăn vội vàng trong khi ghi bệnh án đến việc bị mắng chửi bởi người nhà bệnh nhân. Tôi đã thấy những sinh viên y rơi nước mắt trên sân trường, và những bác sĩ rơi nước mắt ở góc khuất của bệnh viện. Tôi cũng thấy những người dừng cuộc chơi. Không tránh khỏi điều đó, phải không? Sáng sủa thì luôn dễ yêu, nhưng thử thách thực sự là khi bóng tối ập đến.
Khi cảm thấy mệt mỏi và đầy chán nản, liệu tâm hồn có bị tổn thương không? Liệu lòng bi quan có bao giờ hiện hữu không? Thực tế là, không thể nói rằng tâm hồn không chịu tổn thương, nhưng cũng không thể nói rằng nó luôn bị tổn thương. Mỗi ngày, tôi phải đối mặt với những câu hỏi đó một lần nữa, rồi lại một lần nữa. Mỗi ngày, tôi phải chiến đấu với sự chống đối hoặc sự chấp nhận.
Tôi luôn tin rằng trong cuộc sống này, tôi sẽ sống một cuộc đời mà tôi có thể tha thứ cho chính mình. Tôn trọng những gì tôi đã làm được, và tôn trọng cả những sai lầm. Tôn trọng không phải là quên đi, cũng không phải là sống trong quá khứ, mà là học từ những kinh nghiệm đó.
Vậy là, mặc dù tâm trạng vẫn lúc sáng sủa, lúc u ám, nhưng việc viết ra những suy nghĩ này đã giúp tôi cảm thấy thoải mái hơn. Mới chỉ bắt đầu viết, tôi muốn tìm ra ý nghĩa của cuộc sống, nhưng nếu không tìm ra được, thì cũng không sao. Nếu có bất kỳ ai trong số những người học y hoặc là bác sĩ nào đó đọc được bài viết này, xin hãy thông cảm cho một cô bé đang lạc lõng giữa biển người này nhé. Em không có ý định lợi dụng hay phô trương tình hình của mình.