blogradio.vn - Như một bản tỉnh ca tận tâm, muốn gửi đi ước mơ lớn nhất của thầy và của toàn trường về một ngôi trường mới. Ước mơ ấy đã được thể hiện qua lời hát và tiếng đàn da diết của chính trái tim thầy, người lãnh đạo trong lĩnh vực giáo dục.
Thầy Khải đứng mãi nhìn ngôi trường mới được xây dựng xong. Tất cả còn mới mẻ, từ màu gạch đến mùi sơn mới, như căn nhà mới, như cơ quan mới. Đây là ngôi trường mà thầy đã dày công xin kinh phí để xây dựng, vì ngôi trường cũ đã quá cũ kỹ. Thầy đã chứng kiến nhiều biến động và khó khăn của ngôi trường, và quyết tâm mang lại một môi trường học tập mới cho học sinh.
Thầy Khải thấy lòng nhẹ bẫng, cuối cùng trường cũng được xây xong, thực hiện được ước mơ của mình trong nhiều năm làm nghề giáo. Nghề trồng người này có thăng trầm, nhưng chỉ những ai thực sự yêu nghề mới cảm nhận được. Ngôi trường mới là minh chứng cho những cố gắng không ngừng của thầy.
Thầy Khải cứ nhìn ngắm ngôi trường mới. Một công nhân đùa rằng: 'Thầy ơi, trường đã xây xong rồi, thầy hài lòng chưa?' Thầy chỉ biết cười và gật đầu.
Mọi người vui vẻ rời khỏi, nhìn thấy tất cả đều hạnh phúc. Tất cả đều mơ ước về một ngôi trường mới và an toàn như này. Thầy Khải ngồi một mình, nhớ về những kỷ niệm đã qua.
Lần đầu tiên thầy đến nhận công việc ở đây đã cách đây hơn mười năm. Khi ấy, trường đang thiếu giáo viên, do đó thầy phải vừa điều hành, vừa quản lý và dạy học cho các em học sinh. Mặc dù nhà của thầy không gần, phải mất hơn mười cây số để đi lại, nhưng thầy vẫn luôn tràn đầy tình yêu thương dành cho các em. Thầy luôn đặc biệt quan tâm đến những ngày mưa gió khiến việc đi học của các em trở nên khó khăn. Những lớp học gần như tan tác vì bị nứt nẻ, trần nhà thì thường xuyên chảy nước khi trời mưa to, khiến các em phải lo lắng. Sân trường ngập nước, nhiều học sinh đã vấp ngã do không thể nhìn rõ đường đi. Mỗi khi mưa ngừng, nước rút đi để lại bùn đất, đòi hỏi thầy cùng các thầy cô và học sinh phải cùng nhau làm sạch. Mỗi ngày trôi qua, thầy nhận thấy ngôi trường đang dần xuống cấp nghiêm trọng về cơ sở vật chất. Với trách nhiệm của mình, thầy đã nỗ lực làm đơn đề nghị và kêu gọi sự hỗ trợ từ cộng đồng.
Thầy Khải mãi nhớ buổi văn nghệ của trường năm đó, một buổi văn nghệ được chuẩn bị kỹ lưỡng và diễn ra thành công nhất. Thầy cũng tham gia và hòa mình vào tiếng hát cùng các em, gửi đi ước mơ về một ngôi trường mới. Thầy nhớ rõ khi mình cầm đàn và hát một màn đơn ca, nhận được sự hoan hô từ cả trường. Mọi người khen ngợi tài năng của thầy, không chỉ là một giáo viên giỏi mà còn là một người biết chơi đàn và hát hay. Thầy tin rằng trong lòng mọi người, tiếng đàn và tiếng hát của thầy là nguyên thủy và chân chất nhất, là biểu tượng của tình cảm và ước mơ về một ngôi trường mới. Ước mơ đó đã được thầy và toàn bộ trường biểu đạt, được truyền đi qua tiếng đàn và lời hát, từ trái tim của một người thầy, một người lãnh đạo trong giáo dục. Và giờ đây, ước mơ đó đã trở thành hiện thực, hiển hiện rõ ràng trước mắt thầy và mọi người.