Không ai trong số chúng ta cảm thấy lạ lùng với các danh hiệu như Forbes 30, Forbes 40 hay các cuộc thi dành cho thanh niên. Cả xã hội và phương tiện truyền thông đều ca ngợi những tài năng trẻ. Họ xứng đáng được tôn trọng từ cả xã hội này, điều đó là không thể phủ nhận.
Tuy nhiên, đằng sau những ánh đèn sân khấu, vẫn có những bóng đen tĩnh lặng. Họ chỉ biết tập trung vào công việc, cống hiến, vượt qua những khó khăn mà không cần sự chú ý từ người khác.
3 Tuổi Vào Trường Mẫu Giáo
6 năm tuổi, bước chân vào trường tiểu học
17 tuổi, hoàn thành học phổ thông
23 tuổi, tốt nghiệp Đại Học
25 tuổi, thay đổi công việc lần đầu tiên
30 tuổi, kết hôn và đón đứa con đầu lòng
33 tuổi, đón đứa con thứ hai
35 tuổi, thăng chức lên làm phó trưởng phòng. 40 tuổi, trở thành trưởng phòng
60 tuổi, giải ngũ hưu
Trong những thời điểm này, có những điều thú vị hơn sẽ đến, nhưng nói chung với tất cả mọi người, những bước cột mốc này vẫn giống nhau, là những bước mà xã hội xác định, tôn trọng, tuân theo và đua nhau để đạt được. Ngoại trừ việc thành lập gia đình và sinh con, mỗi bước cột mốc trên, nếu có thể hoàn thành sớm, sẽ trở thành biểu tượng của gia đình, gương mặt của xã hội, hình ảnh của cộng đồng, niềm tự hào của quốc gia.
Mục tiêu là dưới 30 tuổi (Nguồn hình ảnh: Forbes)
Xã hội ngày càng áp đặt một khuôn mẫu cuộc sống nhanh chóng, một kế hoạch đã được định trước, một quy tắc mà mọi người tuân theo mà không đặt câu hỏi. Một lần, khi tôi ngồi uống cà phê cùng bạn bè, chủ đề về 'định kiến về sự ổn định' được đề cập, một người phụ nữ nói:
Nam giới 30 tuổi mà không tích lũy được 500 triệu trong tài khoản thì không đáng giữ lại.
Mọi người xung quanh đều đồng tình, một số người còn khoe về số tiền tích lũy vượt quá 500 triệu. Nhưng chỉ có tôi nghĩ suy về con số đó. Với mức lương 15 triệu/tháng ở Sài Gòn, sau khi trừ tiền nhà, tiền xăng, tiền ăn và các chi phí cố định hàng tháng, số tiền còn lại chỉ khoảng 6-7 triệu. Giả sử không du lịch, không cafe cùng bạn bè, không hẹn hò, không chi phí sửa chữa xe và một sức khỏe tốt, thì từ lúc tốt nghiệp đến 30 tuổi, tôi chỉ có thể tích lũy khoảng 588 triệu. Tôi đã vượt qua 'ngưỡng' ấy, nhưng liệu có ý nghĩa gì không? Lúc đó, tôi chỉ muốn biết cách tiết kiệm số tiền kể trên, chứ không suy nghĩ về ý nghĩa của ngưỡng ấy. Mọi người đều đồng tình mà không ai đặt câu hỏi.
Khi bước sang tuổi 30, trong một tình huống khó khăn khi trời tuyết phủ kín, mới ly dị, đang đau ốm và phải ở nhờ nhà bạn vì sốt cao không thể lái xe về nhà, tôi mới nhận ra ý nghĩa của những lời nói kể trên từ 7-8 năm trước.
Dù muốn chạy nhanh như thế nào, bầu trời vẫn sẽ mãi xanh thế.
Trên ngày sinh nhật lần thứ 30 của mình, tôi dạo bước khắp thành phố Graz ở Áo, nơi 5 năm trước, tôi bắt đầu hành trình du học, rời xa ban nhạc, bỏ lại tấm bằng kiến trúc, gia đình, và cả chú chó yêu quý, rời xa tất cả những người bạn thân thiết.
Đến khi bước sang tuổi 30, tâm trạng tôi đã vỡ vụn đến mức không thể nào vỡ vụn hơn.
Khi bước sang tuổi 30, tôi ngồi trên lề đường giữa đêm tối, cảm nhận từng bông tuyết rơi trên gò má, với vị đắng của Whiskey trong miệng, nhìn theo từng chiếc taxi đi qua không chút chú ý.
Khi bước sang tuổi 30, tôi nhìn lên bầu trời và mỉm cười, một cười rất dại nhưng đầy may mắn, vì tôi đã từng từ chối tham gia vào cuộc đua vô nghĩa đó từ đầu. Nếu không, liệu tôi có bị loại bỏ không nhỉ?
Có thể họ cũng đang bị cuốn vào cuộc đua này, và thay vì để một người rơi lại phía sau, họ quyết định giảm tốc độ một chút, chỉ để giúp tôi đuổi kịp. Có thể họ sợ rằng họ sẽ trở thành tôi, một ngày nào đó, trên con đường này. Dù lí do gì đi nữa, sự giúp đỡ lúc khó khăn vẫn đáng quý.
Cũng có những người không muốn tham gia cuộc đua
Trong lớp học Đại Học tại Áo của tôi, có những người đã trên 40 tuổi, đã có gia đình và đang làm hai công việc cùng một lúc.
Cũng có những người đã đi làm một thời gian và quyết định từ bỏ sự nghiệp và con đường thăng tiến để quay lại học hành.
Có những người chiến đấu với trầm cảm suốt nhiều năm.
Có những người đã từng bước vào cánh cổng Đại Học, rời bỏ, và sau đó lại bắt đầu từ đầu.
Nhìn vào họ, mọi người đều thấy bình tĩnh, trầm lặng như mặt hồ không gợn sóng. Dường như cuộc sống của họ rất thư thái, không lo nghĩ như genZ, không căng thẳng trước kỳ thi, không suy nghĩ về điểm số. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt, ta mới cảm nhận được mệt mỏi đến đâu.
Một người 40 tuổi phải cân bằng giữa 2 công việc, lo lắng cho gia đình, đến trường đúng giờ, và thậm chí là học bài đến khuya dậy sớm.