blogradio.vn - Ba tự trách mình không đủ tốt làm một người cha, hứa sẽ luôn lo cho tôi như bạn bè của tôi lo cho mình. Dù không giàu có, nhưng với tôi Ba là người giàu lòng yêu thương nhất.
“Con đã đi học chưa?” Giọng Ba truyền từ điện thoại.
Tôi đưa điện thoại gần tai và trả lời: “Dạ có, con mới về từ trường ạ.”
Ba hỏi tiếp: “Ăn cơm chưa con?”
Tôi nhẹ nhàng trả lời: “Dạ chưa, sắp ăn ngay ạ.”
Ba chu toàn nhắc nhở: “Nhớ dành thời gian để ăn sớm, sau đó nghỉ ngơi con nhé.”
Tôi trả lời: “Dạ, Ba đã ăn chưa ạ?”...
Ba luôn quan tâm và lo lắng cho tôi như vậy, những cuộc gọi quan tâm từ Ba khiến lòng tôi ấm áp hơn trong thời tiết lạnh lẽo, khiến tôi cảm thấy không cô đơn ở thành phố này.
Trước khi tôi đi học xa, Ba nhắc tôi nhớ đủ mọi điều, ba nói: “Là con gái, phải biết giữ gìn bản thân, sống ngăn nắp và sạch sẽ; tập trung vào việc học hành, khi con học tốt, Ba cũng vui rồi, không cần phải làm thêm,… phải chọn bạn bè cẩn thận, bạn bè ở thành phố không giống như ở quê, không phải ai cũng là bạn của con được. Mọi chuyện đều phải báo cho Ba biết, hiểu chưa?”
Vì gia đình gặp biến cố, tôi mới gặp Ba lần đầu khi tôi 9 tuổi, vì vậy tôi rất yêu quý Ba. Tôi nhớ rõ lúc đó, trước khi Ba về, tôi thức trắng cả đêm. Tôi lo sợ không biết Ba có giống như tưởng tượng không, liệu Ba có yêu thương tôi như trong những lá thư hay không? Khi Ba đến, tôi đứng im trong nhà, nhìn Ba qua cửa. Ba không cao lớn như tôi tưởng, Ba mặc một chiếc áo sơ mi cũ, trông Ba hơi gầy, có vẻ da Ba đã chịu nắng, và đôi mắt hiền từ. Bỗng… Ba nhìn thẳng vào tôi, tôi cảm thấy bồi hồi, có điều gì đó như là nghẹn lại trong cổ, tôi rưng rưng, nước mắt tuôn trào, tôi đã khóc. Tôi khóc vì những năm chờ đợi, khóc vì nỗi tủi hờn, khóc vì sự buồn bã, khóc vì hạnh phúc tràn về. Tôi chạy về phía Ba, ôm chặt lấy Ba mà không ngừng khóc. Ba ôm tôi, dịu dàng nói: “Ba xin lỗi, Ba xin lỗi con yêu của Ba nhiều lắm. Xin lỗi… vì đã để con đợi ba… lâu như vậy...!” Khi đó, mọi lo lắng tan biến, tôi chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết: “Giờ đây tôi đã có Ba”. Ngày tháng sau đó, tôi luôn bên cạnh Ba, tôi không muốn mất Ba lần nào nữa.
Ba nói rằng Ba yêu thương hai chị em tôi rất nhiều, Ba sẽ bù đắp cho mọi tổn thương mà hai chị em tôi phải chịu khi không có Ba bên cạnh.
Sau đó, Ba đã thích nghi với môi trường ở đây. Hiện nay, Ba đang làm công việc bảo vệ tại một nhà máy nhỏ ở rừng, dành nhiều thời gian cho công việc. Khi còn ở quê, mỗi khi Ba có thời gian, Ba sẽ về nhà Ngoại thăm tôi, tôi nhớ có lần Ba đi hàng chục cây số trong đêm chỉ để đưa tôi đi ăn bánh canh ở quán bà Năm mà tôi thích. Tôi nghĩ Ba sẽ ở lại qua đêm, nhưng hóa ra, Ba phải chạy ngay ra chỗ làm, tôi rất xót xa, trên đường tôi cứ trách Ba không nên phải làm việc đêm như thế này.
Ba nói rằng Ba yêu thương tôi rất nhiều, Ba tự trách mình không kiếm được nhiều tiền như người khác để đảm bảo cho cuộc sống của tôi tốt hơn. Ba tự trách mình không thể trở thành một người Ba tốt, nhưng Ba hứa sẽ luôn lo cho tôi như vậy nếu có thể. Bất ngờ, tôi cảm thấy yêu thương Ba hơn bao giờ hết. Ba của tôi có thể không giàu có như người khác, nhưng đối với tôi, Ba là người giàu lòng yêu thương nhất.