Tết năm nọ, nhóm bạn tôi đã đến nhà chơi xuân và được tôi giới thiệu với bà cố ngoại. Họ đều bị ấn tượng khi thấy bà cố như một vị khách quý hiếm, đặc biệt khi thấy bà ngồi dâng trầu chào đón khách
Bà cố ngoại của tôi là một người phụ nữ tuyệt vời. Chúng tôi ai cũng yêu quý và trân trọng bà. Tôi không thấy ai có tâm hồn thanh thản, luôn đầy tình yêu thương như bà. Từ khi bà răng của bà rụng hết, món ăn yêu thích của bà là canh cá khoai.
Cá khoai, hay còn gọi là cá cháo, có hình dáng tròn, dài, không vảy, màu xanh phớt trắng, miệng rộng, thịt trắng và trong suốt. Theo Đông y, cá khoai có vị ngọt, tính mát, không độc, tác dụng bổ hư, mát huyết, nhuận tràng, ích ngũ tạng...
Cá khoai được cắt đầu, làm sạch ruột và nấu canh với nhiều loại rau thơm như thơm cà, ngò, hành lá... Tôi rất thích ăn canh cá khoai giống như bà cố ngoại, hai bà cháu cùng thưởng thức nồi canh cá khoai ngon tuyệt.
Bà ngoại của tôi đã đảm nhận việc chăm sóc cháu khi tôi mới sinh, mặc dù bà vẫn chưa nghỉ hưu. Bà rất khỏe mạnh, vẫn cưỡi xe đạp đi chợ hàng ngày. Bà thường hát ru tôi:
'Đường xa cầu dài, dù khó điCầu đóng đinh, đầy đầu bùn bẩn
Bà cố ngoại luôn may mắn được nhìn thấy tôi lớn lên. Tôi đi học mẫu giáo gần nhà, và bà cố ngoại chính là người đưa tôi đến trường mỗi ngày. Sau đó, khi tôi vào học tiểu học, bà tiếp tục dẫn tôi đến trường ngày đầu tiên dù trường không phải ở làng quê nhưng tôi vẫn gọi là trường làng vì nằm ở ngoại ô thành phố.
Nhóm bạn tôi đến nhà chơi xuân, và khi được giới thiệu với bà cố ngoại, họ đều rất ngạc nhiên và kính phục. Bà cố ngồi nhai trầu, mặc dù hiện nay ít người còn ăn trầu vào dịp tết. Bộ dụng cụ ăn trầu của bà cố được làm từ nguyên liệu đồng và trang trí hoa văn về quê hương.
Bà cố ngoại vừa qua đời ở tuổi 103, sau nhiều năm bị liệt giường. Tình cảm giữa tôi và bà không thể nào quên được. Hình ảnh bà luôn gắn liền với kí ức và tôi sẽ mãi nhớ những ngày được sống bên bà. Tôi rất hạnh phúc khi có một bà ngoại như thế.
Ai có ông bà cố nên tự hào với điều đó...