Trong thời gian dài, tôi sống mà không biết mình muốn gì. Tôi chỉ tuân theo những lối mòn có sẵn và chấp nhận những gì cuộc đời mang lại. Tôi thật sự ngưỡng mộ những người luôn biết rõ đam mê của mình. Họ như những người đi trên con đường cuộc đời với một bản đồ trong tay, biết chính xác đích đến của họ, trong khi tôi vẫn lạc lõng không biết điều gì trước mắt.
Trải qua những biến cố của cuộc đời, tôi tiếp tục sống mà không có mục tiêu cụ thể. Học hành, làm việc, lo lắng về sinh nhai rồi thong thả trôi qua những năm tháng. Nhưng trong tâm hồn, tôi luôn khao khát tìm kiếm những điều thuộc về mình.
Muốn trải nghiệm nhiều thứ trước khi xác định được đam mê của mình.
Thật lòng, câu nói đó chỉ là lời nói ra mà thôi, vì tôi không thể nói rằng tôi đang cần tiền nên sẵn lòng làm bất cứ công việc nào :)))
Nhưng khi nhìn lại, câu nói vô tình ấy lại phản ánh đúng cuộc sống của tôi. Tôi đã lạc lõng mãi để chọn lựa con đường cho mình.
IELTS, Du Học và Sự Nghiệp Giáo Viên
Năm 2022, tôi lên kế hoạch du học thạc sĩ và bắt đầu học IELTS. Tôi nghĩ nếu không đi du học, có thể tôi sẽ chuyển sang công việc giảng dạy. Mặc dù đã cố gắng học, nhưng nếu thi tôi chỉ dự đoán được điểm 7 hoặc 7.5.
Có lẽ việc thấy nhiều người có điểm 8.0 trên mạng xã hội đã làm ảnh hưởng đến tôi. Tôi cảm thấy điểm này không đủ với một người đã tốt nghiệp ngôn ngữ Anh như tôi, nên tôi tiếp tục ôn thi mà không dám dự kỳ thi. Một phần vì trong lòng tôi không quyết tâm để đi dạy, và một phần vì tôi nghĩ khả năng được du học của mình không cao. Vì không có áp lực và cần thiết, tôi tiếp tục ôn từ từ.
Một ngày, tôi gặp một người bạn người Bồ Đào Nha, làm giáo viên tại các trung tâm nổi tiếng ở thành phố tôi sống. Anh ta nói rằng không cần bằng IELTS hay bất kỳ chứng chỉ dạy học nào, họ chỉ thuê anh ta vì anh ta là người Tây và giỏi tiếng Anh.
Anh ta còn nói rằng ở Việt Nam, anh ta nhận lương cao ngất ngưởng, thậm chí cao hơn một số bác sĩ. Mỗi giờ, anh ta được trả 500 nghìn đồng hoặc hơn. Tôi thấy điều này kỳ lạ, mặc dù biết rằng nhiều người nước ngoài đến Việt Nam để dạy tiếng Anh, nhưng khi gặp anh ta, tôi vẫn cảm thấy bất ngờ. Người Việt sẵn lòng trả tiền chỉ vì họ là người Tây...
Nhưng ít ai nghĩ đến việc họ không có kỹ năng giảng dạy gì cả. Tôi nhận ra việc học IELTS không còn ý nghĩa gì nữa, nên tôi từ bỏ ý định đi tiếp. Vì nếu tôi đi dạy, có lẽ tôi cũng không thể sánh bằng những người Tây được trung tâm giáo dục ưa thích.
Và hơn nữa, tôi thiếu những phẩm chất cần thiết cho nghề giáo viên
Một lần, một người bạn là giáo viên đã phàn nàn về việc nhiều người phát âm từ 'says' thành /sed/, thay vì là /sez/, và ông ta đã đăng một status dài về điều này. Tuy nhiên, đối với tôi, điều này không đáng để quan tâm, vì đối với tôi, ngôn ngữ là công cụ để giao tiếp, quan trọng nhất là có thể truyền đạt thông tin.
Tôi cảm thấy mình có khả năng đọc hiểu tất cả các tài liệu và podcast mà tôi nghe, xem, và có thể giao tiếp một cách tự tin với những người bản xứ, đó là đủ cho tôi.