'Em có trí tuệ, nhưng vẫn chưa đủ thông minh để khám phá những nỗi đau.'
Lần đầu gặp em là tại buổi gặp mặt đầu tiên của lớp Đào Tạo Luật Sư. Ban đầu, mình không ưa em. Một người trông già khú, hơi đen đen, da gầy, với vẻ tự tin quá đáng, cố tỏ ra chín chắn và sâu sắc. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, mình đã cảm nhận được sự hỏng tuổi!
Em tiếp tục khiến mình cảm thấy thêm hỏng tuổi khi em luôn tranh luận với giáo viên trên lớp bằng những lý lẽ vô cùng xa vời, những câu hỏi không rõ ràng, hay những suy nghĩ tư duy chẳng hợp lý. Em thường bày tỏ: 'Ở công ty, em thường phát biểu ý kiến, nhưng dường như mọi người không đón nhận quan điểm của em'. Điều đó dễ hiểu!
Một buổi trưa trong tháng 5, em nói chuyện với mình về lá số tử vi của mình. Hóa ra, em biết xem tử vi. Điều này khiến mình nâng đỡ em hơn một chút, vì mình tin vào lá số tử vi. Nhưng sau đó, một người tiết lộ rằng, cuộc đời của em đầy biến cố và đáng thương. Mặc dù tò mò, nhưng mình không đủ can đảm để bắt đầu một cuộc trò chuyện về cuộc sống riêng tư của em. Mình từ bỏ!
Cuộc sống vẫn trôi đi hàng ngày, và đôi khi em ghé qua chỗ mình để xin đồ ăn trưa. Dù có vài câu chuyện, nhưng mình vẫn không biết gì về những điều mọi người nói về em trong những cuộc trò chuyện riêng tư, trong các nhóm chat riêng, hoặc trong những lời kể của em về cuộc sống đầy sóng gió của mình với người khác. Mình giữ thái độ trung lập!
Một ngày nắng trong tháng 6, em gặp tai nạn khi đạp xe và gãy tay. Mặc dù không đến thăm nhưng mình vẫn gửi tin nhắn hỏi thăm. Thấy em không sao nặng nề, vết thương không quá nghiêm trọng. Khi đi học trở lại, mình sẽ chuẩn bị một bữa trưa ngon cho em.
Em thông báo với cả lớp rằng em sẽ thi lại đại học và đỗ vào NEU, khoa Tài chính – Ngân hàng để theo đuổi đam mê của mình. Cả lớp rất vui mừng với sự cố gắng của em. Nhưng hôm sau, em lại nói em đăng ký nhầm khoa, có lẽ năm sau em sẽ phải thi lại. Khi đến trường, em mặc quần soóc, người ươm tóc mồ hôi, và em bảo em đã đi bộ đến trường.
Vào một buổi trưa trong tháng 8, mình ngồi ăn trưa cùng một bạn trong lớp luật sư, và chúng tôi đã nói về em. Mình ngẫu nhiên biết được một vài điều, mà mình nghĩ không nên biết hoặc không cần phải biết.
Câu chuyện về em: Qua những câu chuyện mà em kể với mọi người, em là hình ảnh của những nỗi đau trong quá khứ và sự trưởng thành giữa những biến cố. Em thông minh, nhưng lại chưa đủ thông minh để vượt qua những đau thương. Em nói về quá khứ của mình, về sự thiếu thốn tình cảm từ bố mẹ, về những vết thương, và về những trải nghiệm tồi tệ trong trường học, về bạo lực đã gắn liền với em một sắc màu tối tăm. Tất cả đều cảm thấy đồng cảm với em. Nhưng, cũng là em, tiêu cực đến mức khiến mọi người dần dần tránh xa. Em từng suy nghĩ tự tử vào một chiều tháng 6, sau buổi tiệc lớp, khi em hứng khởi kể về giấc mơ của mình, nơi em trở thành một nhà lãnh đạo xuất sắc và thuyết phục những người khác về những ước mơ lớn lao mà em sẽ thực hiện cho họ. Em chìm đắm trong thế giới tưởng tượng của mình, nhưng bị hiện thực đánh thức, và em suýt nhảy qua cửa sổ. May mắn thay, em vẫn sống và có thể thưởng thức món ức gà.
Vào ngày đó, một số người biết ơn cơn mưa lớn đã làm dịu bớt cái nóng bức của mùa hè. Có người nhìn lên trời xám và nâng ly cà phê để tận hưởng sự hạnh phúc nhỏ nhặt trong cô đơn. Có người cười vui ở một khu nghỉ dưỡng xanh mướt. Có người vội vã trên đường để tránh mưa. Có người đang chờ đợi người thân về nhà để cùng nhau ăn tối.
Nhưng, vẫn có em, vẫn mãi chìm đắm trong những vết thương của quá khứ, vẫn mang những tổn thương của mình để tìm kiếm sự đồng cảm từ người khác. Em chịu đựng những vết thương của mình rồi lại lan truyền những đau khổ đó cho người khác. Một buổi chiều hôm ấy, những tâm hồn vốn sáng sủa, đầy ắp những ý tưởng tích cực về tương lai đột ngột bị gián đoạn, bởi vì em đến mang theo những nỗi lo âu, bất an, và dao động trong sự vững chắc đã từng tồn tại của mọi người.
Và, vào buổi trưa đó, khi nghe xong câu chuyện của em, mình nhìn em vẫn mỉm cười một cách rụt rè với người khác, muốn thể hiện sự đồng cảm nhưng lại cảm thấy bị ép buộc, muốn chỉ trích nhưng lại cảm thấy thương, muốn an ủi nhưng không biết phải nói gì. Mình im lặng, như là một người nhận quà trong thế giới ngày càng rối ren này.
LinHa. 20230831.