Tâm thư từ cụ bà 83 tuổi gửi cho người bạn của mình, chứa đầy những bài học về cuộc sống mà chúng ta tất cả có thể học hỏi.
Hầu hết chúng ta cho rằng cuộc sống giống như một cuộc đua. Một cuộc đua để thăng tiến trong công việc, để có được thân hình hoàn hảo, để đạt doanh thu cao nhất.
Trong cuộc đua điên cuồng này, chúng ta không có một phút nào để dừng lại, nhìn xung quanh và tự nhủ rằng: 'Cuộc sống thật tươi đẹp!'. Có thể cảm giác này sẽ không bao giờ đến hoặc nó đến khi quá muộn, ví dụ như khi bạn đã 83 tuổi.
Tâm thư từ cụ bà 83 tuổi gửi cho người bạn của mình, chứa đầy những bài học về cuộc sống mà chúng ta tất cả có thể học hỏi.
'Thân mến Bertha!
Tôi đang đọc nhiều sách hơn và bận rộn ít hơn. Tôi ngồi trong sân nhìn xung quanh mà không cần quan tâm đến những bụi cỏ dại trong vườn. Tôi dành nhiều thời gian hơn cho gia đình và bạn bè cũng như làm ít việc hơn.
Bất cứ khi nào có thể, cuộc sống nên là những trải nghiệm để thưởng thức chứ không phải là để chịu đựng. Tôi đang cố gắng nhận ra những khoảnh khắc đó và quý trọng chúng.
Tôi không tiết kiệm bất cứ điều gì, chúng tôi dùng đồ sứ và thủy tinh đẹp đẽ cho những dịp đặc biệt như thể chúng sẽ mòn đi như thế, chúng được rửa sạch liên tục và cả những bông hoa Amaryllis đầu tiên mới nở nữa.
Tôi mặc chiếc áo blaze đẹp để đi chợ. Nguyên tắc của tôi là nếu tôi có vẻ khá giả, tôi có thể bỏ ra 28,49 đô la cho một túi hàng tạp hóa nhỏ.
Tôi không tiết kiệm nước hoa đắt tiền cho những bữa tiệc đặc biệt mà sử dụng hàng ngày, thậm chí khi đi siêu thị, điện máy và ngân hàng giao dịch.
Hai từ 'một ngày nào đó' và 'một trong những ngày ấy' đã biến mất trong từ điển của tôi. Nếu có điều đáng để xem, nghe và làm thì tôi muốn thực hiện điều đó ngay bây giờ.
Tôi không biết người khác sẽ làm gì nếu họ biết rằng có thể họ sẽ không còn ở đây vào ngày mai, điều mà chúng ta đều cho là hiển nhiên. Tôi nghĩ họ sẽ gọi cho các thành viên trong gia đình và vài người bạn thân. Họ có thể đã gọi cho vài người bạn cũ để xin lỗi và hàn gắn tình bạn vì những tranh cãi trong quá khứ. Tôi nghĩ rằng họ sẽ ra ngoài để ăn một bữa ăn Trung Hoa hoặc bất cứ món ăn nào mà họ thích. Tôi đoán thế, tôi không chắc nữa.
Đó là những điều nhỏ nhặt còn sót lại mà sẽ làm tôi cảm thấy đau lòng nếu tôi biết rằng thời gian của mình chỉ còn rất ít. Tôi tức giận vì tôi đã không viết những lá thư mà tôi muốn viết. Tôi tức giận và cảm thấy có lỗi vì đã không nói với chồng và bố mẹ thường xuyên hơn rằng tôi yêu họ như thế nào. Tôi đang cố gắng hết sức để không trì hoãn, kìm hãm hoặc để dành bất cứ thứ gì có thể mang lại tiếng cười và sự tươi sáng cho cuộc sống của chúng ta.
Và mỗi sáng khi mở mắt, tôi tự nhủ rằng điều đó thật đặc biệt. Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi hơi thở thực sự là một món quà từ Thượng đế.
Có lẽ cuộc sống của chúng ta hóa ra là một bản hòa tấu khác với những gì chúng ta mong đợi. Nhưng miễn là chúng ta vẫn ở đây để có thể nhảy múa.