
Quá trình lão hóa không phụ thuộc vào bạn, nó xảy ra tự nhiên trên thể chất. Mọi người đều trải qua quá trình này khi trưởng thành. Lão hóa kết hợp với sự nhận thức, trải nghiệm, đó mới là sự trưởng thành.
Bạn có thể trải nghiệm cuộc sống theo hai cách. Bạn có thể sống mơ màng, không nhận thức, không tập trung vào điều gì đang xảy ra; khiến bạn trở nên vắng mặt. Hoặc bạn có thể hiện diện, hấp thụ từng khoảnh khắc, và học từ mọi trải nghiệm. Đó mới là sự trưởng thành.
Sống như một giấc mơ - đó là con đường dẫn đến sự già đi.
Có hai cách sống, và một trong số đó là sống như đang say mê. Khi đó, mỗi khoảnh khắc là một lần già đi, một lần chết đi. Nhưng khi bạn sống với nhận thức, bạn trải nghiệm mỗi khoảnh khắc một cách tỉnh táo, bạn nếm trải mỗi trải nghiệm từ mọi khía cạnh và học từ đó. Đó mới là sự trưởng thành.
Người trưởng thành không bao giờ lặp lại cùng một lỗi. Họ học từ trải nghiệm và trưởng thành hơn qua mỗi sai lầm. Còn người chỉ già đi sẽ tiếp tục lặp lại những sai lầm cũ mà không học được gì. Sự trưởng thành là khi bạn hiểu rằng mỗi sai lầm là một bài học, và bạn không tái phạm chúng nữa.
Nếu bạn trải qua một trải nghiệm giận dữ, bạn sẽ không bao giờ tức giận lần nữa. Sự trưởng thành là khi bạn hiểu rằng cảm xúc tức giận không đáng giá, và bạn không để bản thân bị kiểm soát bởi chúng. Bạn học từ mỗi trải nghiệm và trở nên tỉnh táo hơn trong mọi tình huống.
Nếu cảm giác giận dữ của bạn trở nên độc hại và khiến bạn đau khổ, bạn cần gì phải thề sẽ không bao giờ nổi giận nữa? Đơn giản là hiểu rằng cảm giác đó không đáng giá và không có ý nghĩa gì. Khi bạn sống với nhận thức, bạn học từ mỗi trải nghiệm và trở nên tỉnh táo hơn. Bạn không bị ám ảnh bởi những tình huống làm bạn tức giận, và bạn ngày càng hiểu biết nhiều hơn từ mỗi trải nghiệm.
Sống như một người bị thôi miên chỉ đơn giản là sống một cuộc sống tự động, không tỉnh táo. Nhưng nếu bạn sống với nhận thức và cảm xúc, bạn sẽ trưởng thành. Người trưởng thành không bao giờ ngừng học hỏi và phát triển, còn người chỉ già đi sẽ trở nên ngu ngốc và cứng nhắc hơn theo thời gian.
Có hai cách sống cuộc đời này: sống vô thức và sống có ý thức. Người sống có ý thức sẽ luôn trải nghiệm cuộc sống một cách sâu sắc và đầy ý nghĩa, trong khi người sống vô thức chỉ sống một cách tự động và lặp lại những thói quen cũ. Người trưởng thành sẽ không bao giờ ngừng phát triển và học hỏi, trong khi người già đi chỉ trở nên cứng nhắc và kém linh hoạt hơn.
Sống là sự trưởng thành, không chỉ là sự già đi. Người trưởng thành luôn sống động, học hỏi và phát triển, trong khi người già đi chỉ sống một cách cứng nhắc và lặp lại những thói quen cũ.
Sống là sự trưởng thành, không chỉ là sự già đi. Người trưởng thành luôn sống động, học hỏi và phát triển, trong khi người già đi chỉ sống một cách cứng nhắc và lặp lại những thói quen cũ.
Người trưởng thành không bao giờ chết. Thực tế, khi đối mặt với sự trưởng thành, cái chết tự tiêu tan - nó tự sát. Một người trưởng thành đã hiểu điều này và không bị ám ảnh bởi cái chết. Dù cái chết luôn bủa vây, nhưng người trưởng thành luôn giữ được sự bình tĩnh và không bị ảnh hưởng bởi nó.
Sự bất tử, phúc lạc, và thần thánh là bản thể của bạn, nhưng bạn không thể đạt được chúng chỉ bằng kiến thức. Bạn phải trải nghiệm cuộc sống và hiểu được chúng qua trải nghiệm. Mặc dù có những khó khăn và đau đớn, nhưng chính những trải nghiệm đó giúp con người hiểu biết và phát triển.
Nếu không hiểu rõ cơ chế của nhận thức, bạn chỉ là người biết rõ về khái niệm mà thôi. Bạn có thể truyền đạt kiến thức cho người khác nhưng không thể giúp họ hiểu sâu sắc hơn về nó.
Trạng thái sống trong sự say ngủ giúp bạn tránh khỏi nỗi đau, nhưng đồng thời cũng làm bạn mất đi niềm vui. Bạn cần nhận thức để trải nghiệm cảm xúc và hiểu rõ về sự sống.
Sống trong trạng thái say ngủ để tránh nỗi đau cũng làm mất đi niềm vui. Bạn cần nhận thức để hiểu và trải nghiệm đầy đủ cảm xúc của cuộc sống.
Tâm trí muốn hạnh phúc hơn và ít đau khổ hơn, nhưng đó là mâu thuẫn. Nhận thức giúp bạn hiểu rằng cuộc sống có cả niềm vui lẫn nỗi buồn, và bạn cần chấp nhận cả hai.
Nếu sợ đau khổ, bạn sẽ không nhận thức được niềm vui và nỗi buồn. Người có nhận thức có thể chịu đựng bất hạnh và đón nhận hạnh phúc một cách đầy trách nhiệm.
Một thiền sư qua đời và đệ tử của ông khóc. Mặc dù đã nói về sự bất tử, nhưng đệ tử vẫn khóc vì sự mất mát của thân thể. Ông giải thích rằng anh ta không khóc cho linh hồn mà là cho thân thể đã mất.
Đệ tử của thiền sư giải thích rằng anh ta khóc cho thân thể đã mất, không phải cho linh hồn. Điều này gây ngạc nhiên cho mọi người, nhưng anh ta vẫn giữ vững quan điểm của mình.
Có người cố gắng thuyết phục rằng việc này sẽ làm giảm uy tín của đệ tử. Nhưng anh ta vẫn tự tin giữ vững quan điểm và cảm xúc của mình.
Đại đệ tử nói: “Từ khi giác ngộ, tôi hạnh phúc nhưng cũng nhạy cảm với nỗi đau”.
Phật đau đớn vì ông nhạy cảm. Mặc dù ông biết cách vượt qua nỗi đau, nhưng nó vẫn là một phần của ông.
Nếu không nhận thức, bạn sẽ không cảm nhận được nỗi đau như một người say ngủ không biết mình đang đau.
Phật đau khổ nhưng cũng hạnh phúc. Đạt đến đỉnh cao cũng có thung lũng sâu. Hãy đối diện với đau khổ để trưởng thành.
Sợ hãi làm bạn đóng cửa cho cả thế giới xung quanh, biến bạn bè thành kẻ thù. Hãy mở cửa cho tình yêu và sự hiểu biết.
Mở cửa ra. Khi không khí trong lành tự nhiên đi vào, mối nguy hiểm có thể cũng đi theo. Bạn không thể tránh khỏi sự xuất hiện của bạn bè cũng như kẻ thù, vì cuộc sống không chỉ có niềm vui mà còn có nỗi đau. Đừng sợ hãi nỗi đau, nếu không bạn sẽ sống trong trạng thái không tỉnh táo. Đó là như việc bác sĩ tiêm thuốc gây mê trước khi mổ, để bạn không cảm nhận được nỗi đau đớn.
Ý thức của bạn phải được làm mờ, nhưng như một ngọn đèn bị tắt, để bạn không cảm nhận nỗi đau khi phẫu thuật.
Sợ hãi nỗi đau khiến bạn sống trong một trạng thái như mơ màng, gần như không tồn tại - đó chính là sự sợ hãi. Đối mặt với nỗi sợ hãi, vượt qua nỗi đau khổ, chỉ khi đó bạn mới thực sự sống.
Khi bạn hiểu và chấp nhận cả niềm vui và nỗi đau, bạn trở thành một cái thứ ba, trội hơn, vượt lên trên đối ngẫu của cuộc sống.
Trưởng thành là nhận thức. Nếu chỉ đơn thuần già đi mà không hiểu biết, bạn đang phí phạm cuộc đời.
Trích lược từ cuốn Trưởng thành của Osho.